Có những ngày đầu tuần không cần một bản nhạc rộn ràng để khởi động, chỉ cần đứng giữa kệ gốm, nhìn tám chiếc bình nằm im như tám câu chuyện chưa kể – cũng đủ thấy lòng bình yên.
Bộ sưu tập hôm nay không phải những vật phẩm xa xỉ, càng không chạy theo xu hướng. Chúng là những chiếc bình gốm Bát Tràng – mang trong mình lớp men cũ mới đan xen, hình vẽ khi giản dị, khi cầu kỳ – như chính mạch sống của làng nghề gốm ven sông Hồng bao đời nay.

Tám chiếc bình – tám lát cắt ký ức
Góc bình vẽ nhà cổ mái ngói rêu phong, gợi nhớ bóng dáng những chiều thu Hà Nội xưa, nơi mái đình vọng tiếng trống trường. Chiếc bình men nâu khắc hình trống đồng và hươu chim lại dẫn ta về thuở Văn Lang, nơi tổ tiên lấy đất nặn thành tiếng trống ngàn năm vọng lại.
Hai chiếc bình vẽ tranh chim và tổ ấm – một xanh mướt, một nâu trầm – như hai mùa trong cùng một vòng đời, vừa nồng nàn, vừa chín chắn. Những bình men xám, men lam thì im lặng – chỉ cần một cụm lúa nghiêng mình, hay bầy chim nghiêng cánh – là cả hồn trời đất ùa vào.

Gốm Bát Tràng – đất nung lên thành ký ức
Bát Tràng không chỉ là một cái tên, mà là cả một dòng chảy văn hóa kéo dài hơn 700 năm. Mỗi người nghệ nhân ở đây giống như người kể chuyện bằng tay – dùng đất sét và lửa để ghi chép lại một phần hồn Việt.
Gốm Bát Tràng trải qua nhiều thời kỳ: từ men ngọc thời Lý – Trần, đến men rạn thời Lê, rồi men lam cổ điển thời Nguyễn, cho đến những thử nghiệm sáng tạo ngày nay. Nhưng điều không đổi là: “Gốm không chỉ để dùng, mà còn để sống cùng”.

Một chút triết lý cho ngày đầu tuần
Người xưa có câu:
“Tĩnh nhi hậu an, an nhi hậu năng lạc”
(Yên tĩnh mới có an ổn, an ổn mới thấy hạnh phúc.)
Nhìn chiếc bình gốm đứng im, người ta chợt hiểu ra rằng không cần phải ồn ào để sống sâu. Và cũng như đất sét cần thời gian nung trong lửa, con người cũng cần lắng lại để chín dần từng suy nghĩ, từng ước mơ.
Nét Gốm Nếp Người
Chạm vào gốm – cũng là chạm vào ký ức.
Gốm đẹp – vì người thương.


