Chiêm nghiệm về bàn tay người thợ đã cầm dao khắc từng vòng xoáy, từng vảy rồng nổi bật trên nền đất cháy của vùng Shigaraki – nơi xưa kia từng là một trong Lục đại danh diêu (六古窯) của nước Nhật.
Chiêm nghiệm về tinh thần Nhật Bản – nơi con rồng không hung tợn, mà ẩn hiện giữa các đường gân mềm dẻo, mang theo khí thiêng trời đất và lòng kiên nhẫn tuyệt đối.
🖤 Lớp men đen cổ điển phủ lấy phần miệng và đáy bình như một vòng tĩnh lặng bao quanh thân động – nơi con rồng cuộn mình bay lượn, giữa những làn sóng vân tròn liên tục. Mỗi góc nhìn là một cảm giác khác nhau. Nhìn từ trên cao thấy sự uy nghiêm. Nhìn ngang thì thấy mềm mại như mây bay. Nhìn gần thì thấy từng mũi dao bén ngót điêu luyện.
📏 Thông số sản phẩm: • Chiều cao: 41cm • Chu vi lớn nhất (bụng): 85cm • Đường kính miệng: 15cm • Trọng lượng: khoảng 5kg • Chất liệu: gốm Shigaraki phủ men đen cổ điển • Xuất xứ: Lò gốm Nakamura – thị trấn Shigaraki, Nhật Bản
🏠 Phù hợp trưng bày tại phòng khách lớn, sảnh đón tiếp, phòng trà hay không gian thiền định – nơi cần một điểm nhấn nghệ thuật mang linh khí và chiều sâu triết lý.
🌱 Tại Nét Gốm Nếp Người, ta không chỉ chọn bình đẹp – mà còn chọn bình “có hồn”.
✨ Gốm đẹp vì Người thương 📍 Xem trực tiếp tại: 119 Phùng Há, Mỹ Tho, Tiền Giang 📩 Inbox để được tư vấn và giữ hàng!
Nét Gốm Nếp Người Chạm vào gốm – cũng là chạm vào ký ức. Gốm đẹp – vì người thương.
Có những ngày đầu tuần không cần một bản nhạc rộn ràng để khởi động, chỉ cần đứng giữa kệ gốm, nhìn tám chiếc bình nằm im như tám câu chuyện chưa kể – cũng đủ thấy lòng bình yên.
Bộ sưu tập hôm nay không phải những vật phẩm xa xỉ, càng không chạy theo xu hướng. Chúng là những chiếc bình gốm Bát Tràng – mang trong mình lớp men cũ mới đan xen, hình vẽ khi giản dị, khi cầu kỳ – như chính mạch sống của làng nghề gốm ven sông Hồng bao đời nay.
Tám chiếc bình – tám lát cắt ký ức
Góc bình vẽ nhà cổ mái ngói rêu phong, gợi nhớ bóng dáng những chiều thu Hà Nội xưa, nơi mái đình vọng tiếng trống trường. Chiếc bình men nâu khắc hình trống đồng và hươu chim lại dẫn ta về thuở Văn Lang, nơi tổ tiên lấy đất nặn thành tiếng trống ngàn năm vọng lại.
Hai chiếc bình vẽ tranh chim và tổ ấm – một xanh mướt, một nâu trầm – như hai mùa trong cùng một vòng đời, vừa nồng nàn, vừa chín chắn. Những bình men xám, men lam thì im lặng – chỉ cần một cụm lúa nghiêng mình, hay bầy chim nghiêng cánh – là cả hồn trời đất ùa vào.
Gốm Bát Tràng – đất nung lên thành ký ức
Bát Tràng không chỉ là một cái tên, mà là cả một dòng chảy văn hóa kéo dài hơn 700 năm. Mỗi người nghệ nhân ở đây giống như người kể chuyện bằng tay – dùng đất sét và lửa để ghi chép lại một phần hồn Việt.
Gốm Bát Tràng trải qua nhiều thời kỳ: từ men ngọc thời Lý – Trần, đến men rạn thời Lê, rồi men lam cổ điển thời Nguyễn, cho đến những thử nghiệm sáng tạo ngày nay. Nhưng điều không đổi là: “Gốm không chỉ để dùng, mà còn để sống cùng”.
Một chút triết lý cho ngày đầu tuần
Người xưa có câu: “Tĩnh nhi hậu an, an nhi hậu năng lạc” (Yên tĩnh mới có an ổn, an ổn mới thấy hạnh phúc.) Nhìn chiếc bình gốm đứng im, người ta chợt hiểu ra rằng không cần phải ồn ào để sống sâu. Và cũng như đất sét cần thời gian nung trong lửa, con người cũng cần lắng lại để chín dần từng suy nghĩ, từng ước mơ.
Nét Gốm Nếp Người Chạm vào gốm – cũng là chạm vào ký ức. Gốm đẹp – vì người thương.
Đôi hạc trên nền gốm trắng – Trường thọ, thanh cao và ký ức của đất
Có những hình ảnh không cần lời chú giải, bởi chỉ cần nhìn vào là lòng ta đã hiểu – như đôi chim hạc đang bay giữa rừng trúc dưới ánh trăng rằm, vẽ tay bằng men lam – vàng trên một chiếc bình gốm Nhật.
Nhẹ như một hơi thở. Thanh như một nét bút.
Và sâu như một lời nguyện cầu lặng lẽ gửi vào đất trời.
Chiếc bình nhỏ nhắn ấy – cao khoảng 15cm, chu vi thân 60cm – là một tác phẩm gốm nghệ thuật đương đại Nhật Bản, nhưng điều khiến nó vượt lên khỏi cái đẹp của vật thể chính là đôi hạc được họa lên bằng tay: từng chiếc lông, từng đường bay đều mang một ý nghĩa sâu xa.
Chim hạc – Biểu tượng của sự trường thọ và cao khiết
Trong văn hóa phương Đông nói chung và Nhật Bản nói riêng, chim hạc (tsuru) là một trong những loài thiêng liêng nhất. Người Nhật tin rằng chim hạc sống đến 1.000 năm – biểu tượng của sự trường tồn và phúc lộc dồi dào. Vì thế, trong các dịp mừng thọ, cưới hỏi hay chúc phúc, hình ảnh chim hạc luôn xuất hiện trên tranh, áo kimono, gốm sứ và các món quà trang trọng.
Hạc còn được xem là bạn đồng hành của các vị thần, nhất là Hōō (phượng hoàng) và các vị tiên sống ở cõi bất tử. Trong Phật giáo Nhật Bản, hình ảnh hạc bay qua cánh đồng lúa hay rừng trúc gợi nhắc đến một đời sống thanh tịnh, không ràng buộc – đúng như tinh thần Thiền.
Tập tính và vẻ đẹp của loài hạc
Hạc sống theo cặp suốt đời – nếu một con mất đi, con còn lại thường không tìm bạn mới. Chính vì thế, hạc còn là biểu tượng của tình yêu thủy chung và sự gắn kết trọn đời. Khi bay, hạc dang rộng đôi cánh dài, sải bước nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực – như một điệu múa giữa không trung. Chúng thường bay theo đàn, theo đường thẳng – một hành vi thể hiện sự chính trực và đồng lòng.
Khi đặt đôi hạc ấy lên nền gốm men xanh lam, bên những khóm trúc và vầng trăng tròn, nghệ nhân đã kể một câu chuyện không lời về sự sống bền bỉ, về khí tiết thanh cao và về mối duyên bền vững giữa người – đất – trời.
Gốm không chỉ để trưng – mà để tưởng niệm
Có những bình gốm không cần hoa. Vì bản thân nó đã là một nhành trúc, một cánh hạc, một ánh trăng. Và có những hình ảnh ta không thể nào quên, vì nó chạm vào ký ức – như chạm vào tuổi thơ nơi làng quê có tiếng hạc kêu chiều, hay vào tâm tưởng thiền định của một người từng trải.
Chiếc bình này, không đơn thuần là sản phẩm gốm. Nó là một nghi lễ. Một bài thơ bằng men. Một bài học sống.
“Hạc bay từ đất, trăng rọi từ tâm Gốm đẹp – vì Người thương…”
Two Cranes on Ivory Glaze – Longevity, Grace, and the Memories of Clay
Some images need no explanation—for when we see them, we understand.
Like the pair of cranes flying beneath the full moon, among bamboo groves, hand-painted in blue and gold on the smooth ivory surface of a Japanese ceramic vase.
Light as a breath. Pure as a brushstroke.
And deep, like a silent prayer offered to the sky through earth.
Light as a breath. Pure as a brushstroke.
This petite vase—15cm in height, 8cm in mouth diameter, 9cm at the base, with a 60cm circumference—is a work of contemporary Japanese ceramic art. But beyond its graceful shape and perfect glaze lies a deeper narrative: a pair of cranes, painted with meticulous brushwork and timeless symbolism.
The Crane – A Symbol of Longevity and Purity
In Eastern cultures, and especially in Japan, the crane (tsuru) is considered sacred. The Japanese believe cranes live for a thousand years, embodying longevity, prosperity, and spiritual purity. As such, cranes appear frequently in traditional art, on kimono, in wedding gifts, and on ceremonial ceramics—especially in moments of celebration or blessing.
Cranes are also seen as divine companions to immortals and celestial beings. In Japanese Buddhism, the image of cranes gliding over rice fields or bamboo groves represents a tranquil, unburdened life—aligned with the principles of Zen.
Grace and Fidelity in Crane Behavior
Cranes mate for life. If one dies, the other often remains solitary. For this reason, they are also symbols of faithful love and enduring bonds. Their flight is slow yet commanding, like a dance across the sky. Cranes move in flocks, often in straight lines—suggesting discipline, unity, and purpose.
When painted on this ivory ceramic piece—surrounded by bamboo and moonlight—the artist tells a wordless tale of resilience, spiritual integrity, and the enduring harmony between earth, sky, and the human spirit.
Not Just a Vase, but a Vessel of Memory
Some vases need no flowers. They are the poem. The image. The soul.
This one is a quiet ritual. A glaze-written verse. A life lesson in stillness.
It may remind us of childhood afternoons in the countryside, where cranes called from afar. Or of moments of contemplation, where the moon rose gently and the soul remembered who it was.
“Cranes soar from the earth, the moon shines from the heart. Beauty in ceramics—because they are loved.”
Có những món đồ không gọi là cổ vật. Cũng không mang dấu ấn một nghệ nhân tên tuổi. Nhưng chúng có hồn. Hồn ấy được kết tinh từ men, từ lửa, từ tay người và từ một thời khắc chín muồi của mùa xuân đất Nhật.
Chiếc bình gốm dáng tròn lặng lẽ này mang trên mình một đoá hoa đào vàng – loài hoa của khởi đầu, của hy vọng. Cành tre nhỏ lẫn trong bố cục, chim sẻ đang sà xuống. Không ồn ào. Không lộng lẫy. Mà đầy tiết chế và thiền vị.
Lớp men đỏ sẫm óng ánh như bầu trời đêm thoảng qua ánh sao. Không triện, không tên. Nhưng như một người bình dị giữa đời, sống không màng ghi danh, chỉ mong giữ lại trong ai đó một phút lặng lòng.
Với “Nét Gốm Nếp Người”, mỗi chiếc bình là một mảnh ký ức. Và ký ức thì đâu cần đóng dấu, chỉ cần được ai đó gìn giữ bằng trái tim.
THE VASE THAT HOLDS SPRING
Net Gom Nep Nguoi
There are objects that do not claim to be antiques. They bear no famous signatures, nor come with grand provenance. Yet somehow, they possess a soul. A soul kindled by glaze, by fire, by the artisan’s hand – and by a season ripened into spring.
This rounded Japanese ceramic vase carries a golden cherry blossom on its surface – the flower of beginnings and hope. Among the branches, a sparrow perches quietly, bamboo leaves gently unfurl. It is a scene of harmony, restraint, and Zen-like calm.
The plum-hued glaze, deep and luminous, resembles a night sky kissed by hidden stars. There is no mark beneath the base, no name carved. But like a humble soul in life, it needs no recognition – it simply asks to be remembered. At Net Gốm Nếp Người, each ceramic piece is a vessel of memory. And memories do not need stamps – only someone who cherishes them with heart.
Có bao giờ ta đứng trước một chiếc bình gốm cắm hoa mà thấy lòng mình chùng xuống?
Không phải vì vẻ đẹp choáng ngợp, cũng không vì hoài niệm rõ ràng nào hiện về. Mà chỉ đơn giản là: tim ta lặng đi một nhịp. Như thể trong thoáng chốc, ta vừa chứng kiến một điều gì đó rất yên, rất đẹp, và rất người.
Gốm: một sự im lặng có hình
Tôi vẫn tin rằng gốm là vật thể gần gũi nhất với con người – bởi nó mang hình dáng của đất đã qua lửa, và chất lặng của thời gian đã qua tay người. Một chiếc bình đứng đó – không màu mè, không cố tình thu hút – nhưng lại khiến không gian quanh nó như dịu lại.
Gốm là sự im lặng có hình. Nó không nói, không khoe, không đòi hỏi. Nó chỉ hiện diện. Nhưng cái hiện diện ấy lại đủ khiến người ta dừng bước, dừng nghĩ, dừng thở vội.
Rồi một ngày, bình có hoa
Một buổi sáng nọ, tôi thử cắm vài nhành hoa thật vào chiếc bình gốm đen khắc cành mai của mình. Không chủ đích nghệ thuật gì. Chỉ là thấy có vài cành hoa mai nở muộn, trắng trong, mảnh mai, nằm im lìm bên cửa sổ.
Tôi cắm vào. Và lặng đi.
Chiếc bình bỗng đổi khí sắc. Không phải vì hoa làm nó đẹp hơn. Mà là vì hoa đánh thức điều đang ngủ quên trong gốm.
Giống như có người vốn sống rất điềm tĩnh, trầm mặc. Nhưng một khi họ được ai đó thương, được ai đó đặt tay lên vai và nói: “Mình quý bạn lắm” – thì ánh mắt họ sáng lên, bờ môi họ mềm lại. Họ không thay đổi, họ chỉ là đang đẹp hơn.
Bình – là hình. Hoa – là hồn.
Cắm một cành hoa vào bình cũng giống như thổi một hơi thở nhẹ vào đất nung. Không làm biến dạng cái thân gốm, nhưng khiến nó có một chức năng sống mới.
Chứa đựng một điều tươi tắn hơn, thơm hơn, ngắn ngủi hơn nhưng có lẽ chính vì ngắn ngủi, nên càng quý.
viết tặng người thương
Bình và hoa, vì thế, giống như hình và hồn của một con người. Khi hài hòa, chúng không ai lấn át ai. Chúng cùng nhau làm nên sự hoàn hảo. Gốm đứng vững, hoa nghiêng mình. Gốm ôm lấy, hoa tỏa hương. Gốm trầm mặc, hoa nhẹ rung.
Nghệ thuật sống: biết “cắm hoa vào bình”
Tôi nghĩ đôi khi đời sống cũng giống như những chiếc bình gốm. Chúng ta ai cũng có cái “vỏ” đã thành hình – có quá khứ, có cá tính, có giới hạn, có những lớp men rạn không thể sửa chữa.
Nhưng ai bảo rằng một chiếc bình chỉ nên đứng để trống? Ai bảo rằng mình phải mãi im lặng, nếu đã quen sống cô độc?
Hãy thử cắm một cành hoa vào đời mình. Có thể là một sở thích mới. Một lần tha thứ. Một cái nắm tay. Một tách trà uống chậm. Một ánh mắt nhìn ai đó bằng lòng trân trọng. Và rồi ta sẽ thấy:
Cuộc sống – như gốm – có thể nở thêm một lần nữa.
viết tặng người thương
Vì gốm không chỉ để trưng. Gốm là để sống cùng.
Bình gốm không sinh ra để được ngắm một mình. Nó sinh ra để đứng trong đời sống, để chứa nước, để cắm hoa, để đi cùng người qua năm tháng. Nó mang phần linh hồn của người tạo ra nó, và cũng thấm dần hồn người sống cạnh nó.
Cắm hoa vào gốm là một hành vi nhỏ. Nhưng nó cho thấy một sự giao cảm lớn: giữa đất và người, giữa đẹp và đời, giữa im lặng và yêu thương.
Sự cộng hưởng của “dáng – người – đất”
Chiếc bình hình quả trứng là dáng – như thân người. Men đen nhám là đất – như phần gốc rễ vững vàng. Cành mai trắng là người thương – là cái đẹp bất ngờ nở ra từ tĩnh lặng. Tất cả hòa vào nhau trong một khoảnh khắc, làm nên một hình ảnh thiền vị, không cần ồn ào, chỉ cần đúng thời điểm để nở.
Chạm vào gốm hay chạm vào ký ức, Để lắng lòng nghe bình kể chuyện xưa…