CỨ CHÂN THÀNH MÀ ĐỐI ĐÃI, CÒN LẠI LÀ TÙY DUYÊN

Giữa vô vàn dáng bình, có một chiếc bình gốm mộc men nâu trầm, thân khắc nổi những đường vân lặp lại như sóng gió tuần hoàn của thời gian.

Mỗi nét khắc được tạo thủ công, đều đặn, liên tiếp mà không hề gấp gáp – như nhịp thở của người thợ gốm khi đang lặng lẽ gửi tâm mình vào đất.
Bề mặt men ánh nâu pha ánh khói, dưới ánh sáng lại dần chuyển sang sắc đồng sậm, tạo cảm giác sâu và tĩnh.
Đặt bàn tay lên thân bình, có thể cảm nhận rõ từng gờ nổi nhấp nhô – mộc mạc, thật thà và kiên nhẫn.

Không hoa, không họa tiết phô trương, chiếc bình chọn cho mình sự giản dị.
Nhưng chính trong sự giản dị đó, người ta lại nhìn thấy chiều sâu – giống như một tâm hồn đã đi qua nhiều biến động, nay chọn cách đứng yên giữa đời, không khoe, không giấu, chỉ hiện hữu bằng sự thật lòng.

Bởi thế, khi nhìn chiếc bình, ta không chỉ thấy hình hài của gốm, mà còn bắt gặp bóng dáng của một người:
một người từng yêu hết lòng, từng chịu, từng buông, và cuối cùng chỉ còn lại một niềm tin giản dị –
cứ chân thành mà đối đãi, còn lại là tùy duyên.

Trong tình yêu hay trong cuộc sống, không ai có thể nắm giữ được tất cả.
Điều duy nhất ta làm được là sống thật với cảm xúc của mình.
Nếu ai đó đón nhận, đó là duyên lành.
Nếu ai đó rời đi, đó là điều nên đến.
Giống như chiếc bình kia, dù không chứa hoa, không cần tô điểm, vẫn đủ để người ta dừng lại lâu hơn một chút – chỉ để ngắm cái đẹp bình thản mà chân thành.

🪶 Thông tin sản phẩm

  • Dòng gốm: Gốm Nhật mộc, men nâu khắc nổi thủ công
  • Kích thước: Cao 21cm, Đường kính miệng 9cm, Chu vi thân 66cm
  • Đặc điểm: Thân khắc vân nổi lặp lại, men trầm ấm, hiệu ứng ánh khói tự nhiên
  • Trạng thái: Sưu tầm – trưng bày
  • Gợi ý trưng bày: Đặt tại góc thiền, phòng đọc hoặc nơi có ánh sáng nhẹ để tôn vẻ tĩnh tại của men gốm

Bình gốm – Cây xanh: Khi tĩnh lặng và sức sống gặp nhau

Những chiếc bình gốm Phù Lãng mang trên mình sắc nâu trầm, đường vân tự nhiên của đất nung qua lửa. Chúng vốn sinh ra để đứng lặng, giữ lại cho mình một phần ký ức của đất, của lửa, của đôi tay người thợ. Trong sự tĩnh lặng ấy, bình gốm có một vẻ đẹp riêng – không khoa trương, không ồn ào, mà hiền lành như mạch đất quê.

Khi đặt cây kim tiền vào bình, sắc xanh mướt của lá bỗng đánh thức cả không gian. Cây xanh là hơi thở, là mầm sống, là lời nhắn nhủ rằng cuộc đời còn nhiều sinh khí để ta nương nhờ. Trong cái nền nâu mộc mạc của bình, từng phiến lá trở nên sáng hơn, tươi hơn – như niềm vui nảy nở trong lòng người ngắm nhìn.

Khi bình gốm và cây xanh cùng nhau, ta không chỉ có một vật trang trí, mà có cả một góc sống. Ở đó, đất và cây kết hợp, gợi mở cảm giác an yên. Như tiếng chim bất chợt bay qua khung cửa, như làn gió lùa qua kẽ lá, mọi thứ đều giản dị nhưng đủ để xoa dịu tâm hồn sau những ngày tất bật.

Nhìn bình gốm ôm lấy cây, ta thấy được một bài học lặng lẽ: đời sống cần sự bền vững của đất và sự tươi mới của cây. Chỉ khi có cả hai, ta mới tìm được cân bằng – giữa tĩnh và động, giữa giữ và buông, giữa lặng yên và chuyển động.

Gốm đẹp vì Người thương – có lẽ, vẻ đẹp ấy càng rõ ràng hơn khi được đặt vào những không gian mà tâm hồn ta có thể ngồi lại, thở chậm, và thấy mình thật nhẹ nhàng. 🌿