Có những ngày, ta tự hỏi: “Sao lòng mình cứ thấy mong manh vậy?”
Một câu nói nhẹ cũng khiến tim đau. Một ánh nhìn lạc nhịp cũng làm ta suy nghĩ mãi.
Có lẽ… vì bên trong ta đã từng có những vết nứt hằn sâu.
Những vết nứt không ai thấy.
Không nằm trên da thịt – mà ẩn trong những nơi rất sâu: một ký ức không lành, một lần bị bỏ lại, một mối tình chưa kịp thành tên…

🏺 Kintsugi – nghệ thuật của sự nhẹ tay
Người Nhật có một cách rất riêng để giữ lại những chiếc bình đã vỡ.
Họ không vứt đi cũng không giấu vết nứt.
Họ dùng vàng để nối lại và gọi tên nó là kintsugi.
Khi ấy, chiếc bình không chỉ lành lại – mà còn trở nên quý hơn xưa.
Vì vết nứt đã trở thành dấu son.
Vì từng vỡ rồi vẫn đẹp – thậm chí đẹp theo một cách đặc biệt.
💔 Còn những vết nứt trong lòng người – có ai hàn lại giúp ta không?
Chắc là không rồi. Nhưng cũng không sao. Vì ta sẽ từ từ học cách tự hàn – bằng một chút bao dung, một chút thấu hiểu. Bằng việc cho phép mình… không hoàn hảo.
Cho phép mình mỏi mệt. Và cho phép mình không che giấu nữa.
Mỗi người đều có những đường nứt riêng.
Nhưng nếu nhìn kỹ, có khi đó lại là nơi ánh sáng lọt vào đầu tiên.

🌿 Sống bình tĩnh – không phải là luôn mạnh mẽ
Mà là biết mình từng yếu lòng – và vẫn lựa chọn dịu dàng với đời.
Là không cần thắng ai, không cần hơn ai.
Chỉ cần sống đủ sâu để thấy thương chính mình.
Bình tĩnh sống… là như chiếc bình từng vỡ – được nâng lên bằng hai tay nhẹ nhàng.
Không còn nguyên vẹn – nhưng đủ đầy.
Chỉ cần sống đủ sâu để thấy thương chính mình.
Nét Gốm Nếp Người
Chạm vào gốm – cũng là chạm vào ký ức.
Gốm đẹp – vì người thương.

