Gốm – chất lặng của đất
Những chiếc bình gốm Phù Lãng mang trên mình sắc nâu trầm, đường vân tự nhiên của đất nung qua lửa. Chúng vốn sinh ra để đứng lặng, giữ lại cho mình một phần ký ức của đất, của lửa, của đôi tay người thợ. Trong sự tĩnh lặng ấy, bình gốm có một vẻ đẹp riêng – không khoa trương, không ồn ào, mà hiền lành như mạch đất quê.

Cây xanh – hơi thở của sự sống
Khi đặt cây kim tiền vào bình, sắc xanh mướt của lá bỗng đánh thức cả không gian. Cây xanh là hơi thở, là mầm sống, là lời nhắn nhủ rằng cuộc đời còn nhiều sinh khí để ta nương nhờ. Trong cái nền nâu mộc mạc của bình, từng phiến lá trở nên sáng hơn, tươi hơn – như niềm vui nảy nở trong lòng người ngắm nhìn.


Một không gian thư thái
Khi bình gốm và cây xanh cùng nhau, ta không chỉ có một vật trang trí, mà có cả một góc sống. Ở đó, đất và cây kết hợp, gợi mở cảm giác an yên. Như tiếng chim bất chợt bay qua khung cửa, như làn gió lùa qua kẽ lá, mọi thứ đều giản dị nhưng đủ để xoa dịu tâm hồn sau những ngày tất bật.

Bài học nhỏ từ góc xanh
Nhìn bình gốm ôm lấy cây, ta thấy được một bài học lặng lẽ: đời sống cần sự bền vững của đất và sự tươi mới của cây. Chỉ khi có cả hai, ta mới tìm được cân bằng – giữa tĩnh và động, giữa giữ và buông, giữa lặng yên và chuyển động.
Gốm đẹp vì Người thương – có lẽ, vẻ đẹp ấy càng rõ ràng hơn khi được đặt vào những không gian mà tâm hồn ta có thể ngồi lại, thở chậm, và thấy mình thật nhẹ nhàng. 🌿
Nét Gốm Nếp Người
Chạm vào gốm – cũng là chạm vào ký ức.
Gốm đẹp – vì người thương.

