LẮNG : LẮNG NGHE ĐỂ HIỂU – NHÌN LẠI ĐỂ THƯƠNG

Trong bộ sưu tập “Sắc Gốm Miền Sông Nước”, chiếc bình này chẳng mang họa tiết cầu kỳ, chẳng cần những đường nét trang trí khoa trương. Nó chỉ có một sắc men vàng nâu trầm tĩnh – màu của đất – màu của người – màu của hành thổ, vững chãi, kiên trì, âm thầm như ruộng đồng miền Tây sau mùa nước nổi.

Chiếc bình mang cái tên giản dị mà đầy sức nặng: LẮNG.
Trên thân bình, hàng chữ viết tay bằng sơn acrylic vẽ theo lối thư pháp hiện đại, như một lời nhắn nhẹ nhàng gửi vào đời sống xô bồ:

Người nghệ nhân đã chọn dáng bình tròn thắt cổ, như hình dáng một thân người đang nghiêng về phía trước, mà lắng xuống lòng mình. Không hoa, không cảnh, không chim, không cá — chỉ là chính bản thân nó, đủ rồi. Một chiếc bình mộc – đúng nghĩa. Để nhìn vào mà thấy chính mình trong đó.

Chiếc bình ấy đến với “Nét Gốm Nếp Người” trong một buổi chiều Cần Thơ đầy mây, giữa cơn mưa rào bất chợt và cơn gió lạnh mang nhiều hơi nước. Và từ đó, nó nằm yên một góc trong bộ sưu tập, như một người bạn tri âm nhắc nhở chủ nhân mỗi ngày: đừng vội, đừng ồn, hãy sống với nhau bằng hiểuthương.

  • Tên gợi cảm xúc: Lắng – Chiếc bình biết lắng nghe
  • Chất liệu: Gốm Bát Tràng cao cấp
  • Kỹ thuật: Men nâu vàng hành thổ, thư pháp vẽ tay acrylic
  • Kích thước: Cao 22cm, Miệng 12cm, Đáy 11cm, Chu vi thân 74cm
  • Nghệ nhân: Đức Tân
  • Mã số sưu tập: CT04-LANG

In the collection “Ceramic Hues of the Mekong”, this vase stands quietly — free of complex motifs or extravagant flourishes. Just a coat of golden earthy glaze — the color of soil, of people, of Thổ (earth element) — steady, silent, like the rice fields of the Mekong after the flooding season. Its name is humble, yet profound: LẮNG, meaning “to listen deeply.” Etched on its surface in expressive acrylic calligraphy is a gentle reminder for a hurried world:

The potter chose a rounded form with a narrow mouth — resembling a figure leaning forward in contemplation. No birds, no blossoms, no mountain sceneries — only itself. And that is more than enough. This piece arrived at “Nét Gốm Nếp Người” one golden afternoon in Cần Thơ. Since then, it has remained on the shelf like a quiet companion, whispering softly to its keeper:
“Slow down. Quiet down.
Live with understanding. Love with mindfulness.”

HOA MAI TRẮNG VÀ CHIM TRÊN CHIẾC BÌNH BÁT TRÀNG MEN NÂU MỜ CỔ CAO

Có những chiếc bình không cần lên tiếng, vẫn khiến lòng người dịu lại.
Chiếc độc bình cao này là một món gốm Bát Tràng vừa về, mang theo cả một vườn mai trắng đang rì rào trên làn men trầm nâu như đất. Không hương, không sắc rực rỡ, nhưng lại khiến ta phải đứng nhìn rất lâu… như đang nghe một tiếng lòng thầm thì.

Bình được vẽ tay hoàn toàn – từng nhành mai uốn lượn, nở ra từ lớp nền gốm giản dị. Hoa không nở rộ một cách phô trương, mà lặng lẽ, đều đặn, vươn lên từ dáng hình thanh thoát. Những chú chim sẻ bé nhỏ đậu bên cành – một đôi, một mình – như thể đang kể chuyện đời sống bình dị, thân quen.

Triết lý hoa mai trắng

Trong văn hóa phương Đông, mai trắng là loài hoa của sự kiên định. Nó không chọn nở vào mùa rực rỡ, mà bung cánh trong những ngày lạnh giá. Cành khẳng khiu, hoa nhỏ xíu, nhưng thanh cao – tựa như phẩm hạnh của người quân tử: sống giữa đời, mà không để bụi trần vấy bẩn.

Ở Việt Nam, mai trắng ít gặp hơn mai vàng. Nó không biểu tượng cho tài lộc, mà cho tấm lòng trong sáng. Thứ ánh sáng không lấp lánh ngoài da, mà là ánh sáng từ bên trong: ánh sáng của người giữ được sự thiện lương giữa dòng đời vẩn đục.

Nhìn chiếc bình, tôi thấy một người sống nội tâm: không cần chứng minh mình cao quý, nhưng luôn chọn cách sống sạch lòng – sống như hoa mai.

Bình gốm – Gìn giữ cái đẹp tĩnh lặng

Dáng độc bình cao mang lại cảm giác kiêu hãnh – không kiêu sa, mà là sự điềm tĩnh. Đây là loại bình dùng để cắm một nhành mai khô, một cành đào nhỏ, hay chỉ đơn giản… để đó. Vì bản thân nó đã đủ để kể một câu chuyện: câu chuyện về sự thanh khiết, giản dị và yêu thương.

Nếu người ta tìm đến hoa để trang trí, tôi tin có những người tìm đến hoa mai trắng để soi lòng.

📌 Gốm Đẹp Vì Người Thương

Chiếc bình này không chỉ là một sản phẩm gốm Bát Tràng, mà là một tâm tình gửi tới những ai đang sống chậm, sống sâu. Những ai còn tin rằng hạnh phúc không phải là tiếng vỗ tay, mà là khoảnh khắc ta được là chính mình – thanh thản, an nhiên, như bông mai trắng đầu xuân.

LỜI THÌ THẦM CỦA MEN

Có những ngày, ta không cần một tiếng nói nào để thấu hiểu.
Chỉ cần đứng trước một chiếc bình gốm, ngắm làn men trôi chậm rãi trên thân đất nung, lòng đã dịu lại như một khúc nhạc không lời. Đó là khi gốm không chỉ là hình khối – mà trở thành một cảm xúc, một lời thì thầm.

Hôm nay, hai chiếc bình trong bộ sưu tập của Nét Gốm Nếp Người cùng cất lên lời thì thầm ấy – một bằng sắc lam ngọc trong trẻo, một bằng màu xám tro tĩnh lặng. Hai tiếng nói trái ngược nhưng hòa quyện, như một đoạn đối thoại giữa thiên nhiên và tâm hồn con người.

Chiếc bình lam ngọc hiện lên như vòm trời mùa thu gom lại trong lòng đất.
Màu men mượt như ngọc, mang sắc xanh pha chút ánh xám, dịu dàng mà không nhạt nhòa. Đặt dưới ánh sáng, chiếc bình phản chiếu từng lớp men như gương nước — vừa mát lành vừa sâu thẳm.

Hình dáng thon gọn, miệng loe nhẹ như đang mở lời. Không có hoa văn cầu kỳ, nhưng chính sự tối giản ấy khiến bình trở nên thanh tú, giống như một người phụ nữ an tĩnh, chẳng cần nói nhiều để khiến người đối diện lắng nghe.

Nếu lam ngọc là bầu trời sau mưa, thì xám tro là mặt đất sau vụ mùa.
Chiếc bình mang sắc xám gợi nhớ đến mái ngói cũ, rơm tro và khói bếp quê. Màu men không đồng đều – đó lại chính là điểm tinh tế: từng vùng chuyển sắc nhẹ như hơi thở, khiến người nhìn cảm nhận được sự sống bên trong một màu tưởng như “chết”.

Dáng bình chắc khỏe, tạo cảm giác vững chãi. Nó không hấp dẫn ở cái nhìn đầu tiên, nhưng càng ngắm càng thấy đẹp – như một người bạn già, càng bên lâu càng thêm quý.


Men lam ngọc và men xám tro không phải là ngẫu nhiên.
Chúng là kết quả của một cuộc đối thoại dài giữa đất – lửa – và bàn tay người thợ. Mỗi màu men là một tính cách, một số phận:

  • Lam ngọc từng là men quý trong gốm cổ Trung Hoa và Nhật Bản, được chế tác bằng sự kiểm soát lửa khắt khe để giữ được ánh xanh trong.
  • Xám tro gần gũi hơn, nhưng khó kiểm soát hơn – vì chỉ cần chênh một chút nhiệt, men sẽ bị xỉn hoặc cháy. Đạt được sự đồng đều trong sắc xám là thử thách của sự nhẫn nại.


Tôi quyết định giữ 2 chiếc bình như giữ một kỷ niệm – như giữ lại những buổi chiều yên ả, khi ta chẳng cần nói gì với nhau, mà lòng vẫn ấm. Nếu bạn có dịp ghé “Nét Gốm Nếp Người”, hãy đến và lắng nghe:
… lời thì thầm của men.

…tiếng gọi nhẹ nhàng của đất.
và…một phần rất sâu trong chính mình.

GIAI ĐIỆU CỦA TỔ ẤM HAI MÙA XUÂN THU TRÊN CẶP BÌNH BÁT TRÀNG

Có những cặp đôi không giống hệt nhau, nhưng lại sinh ra để đứng cạnh nhau. Như hai chiếc bình gốm Bát Tràng này – một xanh tươi như mùa xuân, một trầm ấm như ánh chiều – nhưng cả hai đều mang chung một hình ảnh: một tổ chim, một gia đình, một tình yêu không lời.

Hai chiếc bình – Hai mùa – Một nhịp thở

Chiếc bình đầu tiên mang màu xanh mát như mầm lá vừa nhú. Đôi chim bố mẹ chụm đầu về tổ, nơi ba chú chim non ngẩng đầu hồn nhiên, quanh tổ là những cánh hoa bung nở. Mọi chi tiết đều sống động như bức tranh mùa xuân vừa thêu vừa hát.

Chiếc còn lại lại khoác lên mình sắc nâu – xanh rêu – ánh vàng của hoàng hôn quê nhà. Tổ chim vẫn đó, tình thân vẫn thế, nhưng nét vẽ trầm mặc hơn, như thể đã trải qua mưa nắng, đã thấu được cái đẹp của bình yên sau giông bão.

Một chiếc kể chuyện bắt đầu.
Một chiếc là khúc lặng cuối chiều.
Nhưng khi đứng cạnh nhau, chúng tạo nên một bản hòa âm trọn vẹn của hơi thở gia đình – vừa non trẻ, vừa vững chãi.

Gốm không chỉ vẽ chim – mà vẽ chính lòng mình

Trong văn hóa Á Đông, chim và tổ là biểu tượng của hạnh phúc, sự vun đắp, và lời hứa gắn bó. Gốm Bát Tràng với men vẽ thủ công không chỉ tái hiện cảnh sắc, mà khắc lại cảm xúc. Mỗi nét cọ đều có hồn – người nghệ nhân khi vẽ đôi chim ấy, hẳn cũng đang nghĩ về tổ ấm mình, nơi có người đợi, có tiếng nói cười, có niềm tin ngày mai.

“Chim không sợ bão giông, nếu biết tổ mình vẫn vững giữa nhành cây.”

Không tách lẻ – Vì đây là một đôi

Chúng tôi không tách lẻ hai bình. Bởi không ai chia đôi được một khúc hát đang ngân.
Cặp bình này dành cho người biết ngắm sâu – và hiểu rằng:

TỪ LÀNG NGHỀ VEN SÔNG ĐẾN TÂM HỒN ĐẤT VIỆT

Có những ngày đầu tuần không cần một bản nhạc rộn ràng để khởi động, chỉ cần đứng giữa kệ gốm, nhìn tám chiếc bình nằm im như tám câu chuyện chưa kể – cũng đủ thấy lòng bình yên.

Bộ sưu tập hôm nay không phải những vật phẩm xa xỉ, càng không chạy theo xu hướng. Chúng là những chiếc bình gốm Bát Tràng – mang trong mình lớp men cũ mới đan xen, hình vẽ khi giản dị, khi cầu kỳ – như chính mạch sống của làng nghề gốm ven sông Hồng bao đời nay.

Tám chiếc bình – tám lát cắt ký ức

Góc bình vẽ nhà cổ mái ngói rêu phong, gợi nhớ bóng dáng những chiều thu Hà Nội xưa, nơi mái đình vọng tiếng trống trường. Chiếc bình men nâu khắc hình trống đồng và hươu chim lại dẫn ta về thuở Văn Lang, nơi tổ tiên lấy đất nặn thành tiếng trống ngàn năm vọng lại.

Hai chiếc bình vẽ tranh chim và tổ ấm – một xanh mướt, một nâu trầm – như hai mùa trong cùng một vòng đời, vừa nồng nàn, vừa chín chắn. Những bình men xám, men lam thì im lặng – chỉ cần một cụm lúa nghiêng mình, hay bầy chim nghiêng cánh – là cả hồn trời đất ùa vào.

Gốm Bát Tràng – đất nung lên thành ký ức

Bát Tràng không chỉ là một cái tên, mà là cả một dòng chảy văn hóa kéo dài hơn 700 năm. Mỗi người nghệ nhân ở đây giống như người kể chuyện bằng tay – dùng đất sét và lửa để ghi chép lại một phần hồn Việt.

Gốm Bát Tràng trải qua nhiều thời kỳ: từ men ngọc thời Lý – Trần, đến men rạn thời Lê, rồi men lam cổ điển thời Nguyễn, cho đến những thử nghiệm sáng tạo ngày nay. Nhưng điều không đổi là: “Gốm không chỉ để dùng, mà còn để sống cùng”.

Một chút triết lý cho ngày đầu tuần

Người xưa có câu:
“Tĩnh nhi hậu an, an nhi hậu năng lạc”
(Yên tĩnh mới có an ổn, an ổn mới thấy hạnh phúc.)
Nhìn chiếc bình gốm đứng im, người ta chợt hiểu ra rằng không cần phải ồn ào để sống sâu. Và cũng như đất sét cần thời gian nung trong lửa, con người cũng cần lắng lại để chín dần từng suy nghĩ, từng ước mơ.