“Ở lại hay rời đi – Lòng mình vẫn luôn có chỗ dành cho họ”

Có những người bước vào đời ta như một chiếc bình đẹp – khiến ta muốn giữ lại mãi mãi.
Có người chỉ ở lại một thoáng…
Có người từng khiến ta tổn thương…
Có người ta từng hết lòng, rồi họ rời đi như chưa từng hiện diện.
Nhưng với người sống trọn nghĩa tình – như anh, như em, như bao người tử tế ngoài kia –

Vì ta sống tử tế.
Vì ta biết yêu thương.
Và vì chính những lần đặt tình cảm sai chỗ – đã dạy ta cách yêu đúng hơn, thương sâu hơn.

Chiếc bình Banko đắp nổi hoa diên vỹ, đến đúng lúc chiếc bình mẫu đơn từng vỡ còn chưa kịp nguôi ngoai trong tim.
Ta đón nó về như một lời an ủi của tạo hóa.
Không phải để thay thế – mà để nhắc nhở:
“Có những điều mất đi rồi, sẽ trở lại trong một hình hài khác – nếu lòng mình còn mở cửa đón nhận.”

Chiếc bình bị nứt, ta không bỏ đi.
Ta đặt nó lên bàn thờ ông địa, cắm hoa mỗi ngày.
Không còn toàn vẹn, nhưng lại mang một công năng mới – thiêng liêng, trầm lặng.
Giống như một mối tình không thể bước tiếp, nhưng vẫn được mình giữ gìn trong một góc lòng – không oán trách, không quên lãng.

Có chiếc bình chỉ ở lại vài giờ rồi đi ngay.
Chưa kịp chụp đủ ảnh, chưa kịp viết bài.
Vậy mà, người khách đến – thương nó bằng ánh mắt đầu tiên.
Ta nhìn theo mà nhẹ lòng, như thể:
“Tình cảm không cần dài lâu, chỉ cần thật lòng – đã đủ làm ta biết ơn.”

Chiếc bình đầu tiên có triện TnT – không chỉ là một món gốm.
Nó là cột mốc cho hành trình mang tên chung
Nó vẫn còn ở đây, dù chuyện đồng hành đã đi vào quá khứ
Vì những điều đẹp đẽ – dù dang dở – vẫn xứng đáng để mình giữ lại, như giữ một triện mộc giữa đáy bình.

Và cuối cùng, là chiếc bình men thúy hồng – màu huyết dụ.
Đẹp đến mức anh định giữ riêng.
Nhưng mỗi lần chạm mắt, lại khiến anh chùng lòng day dứt.
Cho nên khi có người yêu mến nó thật lòng, anh để nó đi.
Không phải vì hết thương –
Mà vì, giữ lại sẽ làm lòng mình không thể nguôi ngoai.

Với những người sống nghĩa tình – lòng mình là một kệ gốm,
Không chật, không chen lấn,
Nhưng luôn đủ chỗ cho những ai từng đi qua đời mình bằng sự thật tâm.

Và nếu có ai đó hỏi rằng:
“Sao anh vẫn giữ lại những ký ức từng khiến mình đau?”
Ta sẽ mỉm cười mà đáp:
“Vì đó là những mảnh gốm đã làm nên hình hài trái tim tôi.”

Gói tròn yêu thương vào dáng bình mộc _ bài viết cuối tuần cho người thương

Suốt cả tuần này, chúng ta đã cùng nhau đi qua những dáng bình tròn – không hoa mỹ cầu kỳ, không men rực rỡ, nhưng lại khiến lòng người chùng xuống bởi sự mộc mạc và gần gũi. Mỗi chiếc bình là một dáng người, một tâm tình, một tiếng gọi từ quê nhà vang vọng trong tâm khảm người đi xa.

Có chiếc bình mang hình bóng người mẹ. Có chiếc là cánh chim hạc bay đi, rồi quay về với ký ức. Có chiếc chỉ xoáy ốc những vân tầng men, mà gợi bao điều chẳng thể nói bằng lời. Tất cả, như cùng đồng thanh thì thầm với người con xa xứ: “Con đi bao xa, quê vẫn ở đây đợi con về.”

Thứ Sáu – cuối tuần rồi, sau những bận rộn mưu sinh, mong rằng ai đó khi ghé mắt nhìn những dáng bình này, sẽ thở nhẹ một hơi và mỉm cười: “Mình vẫn còn một nơi để nhớ, để thương, để trở về.”

Bình gốm – đôi khi không cần là vật trang trí. Mà chỉ cần là một hình ảnh để nương tựa cảm xúc. Và đó cũng là tinh thần mà “Nét Gốm Nếp Người” giữ gìn trong từng bài viết, từng khung ảnh, từng câu chuyện kể.

Cảm ơn những chiếc bình mộc. Cảm ơn quê hương. Và cảm ơn cả những người thương gốm – như anh, như em – đã chọn đi cùng nhau trên hành trình này.

Gốm là để giữ lại một phần yêu thương, không tên – nhưng có thật.”

Có những lúc, ta chẳng thể nói ra lòng mình với mẹ, với người thương, với người ở lại quê nhà. Vậy thì để chiếc bình nói giùm. Đặt nó nơi góc nhà, như một lời nhắc. Rằng dù cuộc sống có cuốn đi đâu, lòng ta vẫn luôn có chỗ dành cho những gì thật thà và thân thuộc.