CHIÊC BÌNH LƯU GIỮ MÙA XUÂN TRONG SẮC CHIỀU TÍM THẪM

CHIẾC BÌNH GIỮ MÙA XUÂN

Có những món đồ không gọi là cổ vật. Cũng không mang dấu ấn một nghệ nhân tên tuổi. Nhưng chúng có hồn. Hồn ấy được kết tinh từ men, từ lửa, từ tay người và từ một thời khắc chín muồi của mùa xuân đất Nhật.

Chiếc bình gốm dáng tròn lặng lẽ này mang trên mình một đoá hoa đào vàng – loài hoa của khởi đầu, của hy vọng. Cành tre nhỏ lẫn trong bố cục, chim sẻ đang sà xuống. Không ồn ào. Không lộng lẫy. Mà đầy tiết chế và thiền vị.

Lớp men đỏ sẫm óng ánh như bầu trời đêm thoảng qua ánh sao. Không triện, không tên. Nhưng như một người bình dị giữa đời, sống không màng ghi danh, chỉ mong giữ lại trong ai đó một phút lặng lòng.

Với “Nét Gốm Nếp Người”, mỗi chiếc bình là một mảnh ký ức. Và ký ức thì đâu cần đóng dấu, chỉ cần được ai đó gìn giữ bằng trái tim.

THE VASE THAT HOLDS SPRING

Net Gom Nep Nguoi

There are objects that do not claim to be antiques. They bear no famous signatures, nor come with grand provenance. Yet somehow, they possess a soul. A soul kindled by glaze, by fire, by the artisan’s hand – and by a season ripened into spring.

This rounded Japanese ceramic vase carries a golden cherry blossom on its surface – the flower of beginnings and hope. Among the branches, a sparrow perches quietly, bamboo leaves gently unfurl. It is a scene of harmony, restraint, and Zen-like calm.

The plum-hued glaze, deep and luminous, resembles a night sky kissed by hidden stars. There is no mark beneath the base, no name carved. But like a humble soul in life, it needs no recognition – it simply asks to be remembered. At Net Gốm Nếp Người, each ceramic piece is a vessel of memory. And memories do not need stamps – only someone who cherishes them with heart.

HƯƠNG SẮC NGÀY MÙA QUA CẶP BÌNH GỐM HƯƠNG CANH

Cặp bình Hương Canh – Sắc Lúa Ngày Mùa

Có tiếng quạt lúa lách cách vang lên từ ký ức, có mùi rơm thơm ngai ngái của sân phơi chiều cuối vụ, có nụ cười hớn hở của bà, của mẹ khi lúa vừa đầy bồ…

Và có một cặp bình gốm – như hai dáng người quê giữa ngày mùa rộn rã.

Một chiếc cao gầy, dáng như chị cả gánh lúa qua đồng – kiêu hãnh mà bền bỉ.
Một chiếc thấp tròn, như thúng lúa vừa đong đầy – no tròn, đủ đầy, mộc mạc.

Cặp bình Hương Canh này được tạo hình đối lập, phối sắc đất nung nguyên bản với những mảng màu hình học gợi sắc vàng của bông lúa, sắc nâu của bùn đất, và đôi chút đỏ au của nắng chiều phủ lên sân gạch.

Không cần một giọt men. Không cần một nhành hoa cắm vào.
Chúng đã đủ “kể chuyện” rồi – chuyện của đất, của người, của mùa lúa năm xưa.

Giá: 116 USD cho nguyên cặp
Không bán lẻ – như không thể chia cắt hai người bạn đồng hành trên cánh đồng xưa…

Nét Gốm Nếp Người

netgomnepnguoi #gomhuongcanh #capbinhgomsaclua #gomngaymua #gomviet #gombocbachchuyendoi

CHẠM VÀO GỐM HAY CHẠM VÀO KÝ ỨC – ĐỂ LẮNG LÒNG NGHE BÌNH KỂ CHUYỆN XƯA

Chiếc bình gốm kể chuyện – Đoàn rước và núi Phú Sĩ trên đất men Kutani

Trong thế giới của gốm Nhật, nếu dòng Kutani Bách Hoa được yêu mến bởi vẻ đẹp rực rỡ và phóng khoáng của hoa cỏ vẽ tay, thì dòng Kutani vẽ tranh kể chuyện lại chạm vào một chiều sâu khác – chiều sâu của lịch sử, của lòng biết ơn, và của triết lý sống phương Đông.

Chiếc bình Kutani này, thay vì những cụm mẫu đơn, cúc, mẫu hoa ngũ sắc đan xen như thường thấy ở Bách Hoa, bình lại khoác lên mình một bức tranh hoành tráng: đoàn rước hoàng gia Nhật Bản thời Edo, với ngựa, lọng, nhạc khí và rừng người trong sắc phục truyền thống. Các nhân vật không chỉ là hình vẽ – họ như bước ra từ sử sách, sống động và trang nghiêm. Ở mặt sau bình, núi Phú Sĩ hiện lên thanh tịnh giữa nền trời men ngà rạn cổ, tạo thế cân bằng tĩnh – động, uy nghi – bình yên.

Nhìn kỹ, mọi nét vẽ đều được lên màu nhiều lớp, đường viền dát vàng ánh lên dưới ánh sáng – điều này chỉ có ở dòng Kutani cao cấp, do những nghệ nhân thực hiện bằng tay trong thời gian dài. Đáy bình có triện mộc đỏ – chữ ký của người thợ – và hộp gỗ đi kèm có thủ bút, chứng nhận đây là hàng sưu tầm.


Trong triết học phương Đông, có một câu nói quen thuộc: “uống nước nhớ nguồn”. Nhưng chiếc bình này không chỉ nhắc nhớ – nó kể rõ từng dòng suối nguồn.

Đoàn rước ấy là biểu tượng cho những bậc tiền nhân, những người đi trước đã đổ mồ hôi, thậm chí máu xương, để giữ gìn đạo lý và văn hóa. Núi Phú Sĩ ở mặt sau – vững chãi, lặng thinh – là hình ảnh của tổ tiên, gốc rễ, đất mẹ. Một bên là những người đi giữa phồn hoa – một bên là núi thiêng, gợi nhớ rằng: mọi thành tựu hôm nay đều bắt nguồn từ quá khứ.

Triết lý nhân – quả trong Phật giáo và Nho học không nằm trong giáo điều – mà nằm trong từng hành động biết ơn, trong cách ta gìn giữ quá khứ và nâng niu hiện tại. Chiếc bình này không chỉ để ngắm, mà để chiêm nghiệm: nếu hôm nay ta sống thanh sạch, có hiếu với quá khứ, thì tương lai sẽ trả lại điều tốt lành.


Trong thời đại hiện nay, khi mọi thứ trở nên nhanh chóng và tiện lợi, thì những tác phẩm như chiếc bình này giống như một chiếc neo – giữ người xem lại, nhắc họ sống chậm hơn, biết ơn nhiều hơn. Giá trị của nó không chỉ nằm ở họa tiết cầu kỳ hay chất liệu quý – mà là ý nghĩa nhân văn, thông điệp đời sống nó gửi gắm.

Kutani kể chuyện không phải để khoe, mà để nhớ. Để sống biết ơn và để hướng thiện.


Bình gốm Kutani – cao 24cm, miệng 14cm, đáy 13cm, chu vi thân 75cm. Vẽ tay hoàn toàn, nhũ vàng, hộp gỗ có thủ bút. Giá sưu tầm: 18.500.000 VNĐ.

KHI BÌNH CÓ HOA – GỐM NỞ THÊM LẦN NỮA

Có bao giờ ta đứng trước một chiếc bình gốm cắm hoa mà thấy lòng mình chùng xuống?

Không phải vì vẻ đẹp choáng ngợp, cũng không vì hoài niệm rõ ràng nào hiện về. Mà chỉ đơn giản là: tim ta lặng đi một nhịp.
Như thể trong thoáng chốc, ta vừa chứng kiến một điều gì đó rất yên, rất đẹp, và rất người.

Tôi vẫn tin rằng gốm là vật thể gần gũi nhất với con người – bởi nó mang hình dáng của đất đã qua lửa, và chất lặng của thời gian đã qua tay người. Một chiếc bình đứng đó – không màu mè, không cố tình thu hút – nhưng lại khiến không gian quanh nó như dịu lại.

Gốm là sự im lặng có hình.
Nó không nói, không khoe, không đòi hỏi. Nó chỉ hiện diện. Nhưng cái hiện diện ấy lại đủ khiến người ta dừng bước, dừng nghĩ, dừng thở vội.

Một buổi sáng nọ, tôi thử cắm vài nhành hoa thật vào chiếc bình gốm đen khắc cành mai của mình. Không chủ đích nghệ thuật gì. Chỉ là thấy có vài cành hoa mai nở muộn, trắng trong, mảnh mai, nằm im lìm bên cửa sổ.

Tôi cắm vào.
Và lặng đi.

Chiếc bình bỗng đổi khí sắc.
Không phải vì hoa làm nó đẹp hơn. Mà là vì hoa đánh thức điều đang ngủ quên trong gốm.

Giống như có người vốn sống rất điềm tĩnh, trầm mặc. Nhưng một khi họ được ai đó thương, được ai đó đặt tay lên vai và nói: “Mình quý bạn lắm” – thì ánh mắt họ sáng lên, bờ môi họ mềm lại.
Họ không thay đổi, họ chỉ là đang đẹp hơn.

Cắm một cành hoa vào bình cũng giống như thổi một hơi thở nhẹ vào đất nung. Không làm biến dạng cái thân gốm, nhưng khiến nó có một chức năng sống mới.

Bình và hoa, vì thế, giống như hình và hồn của một con người.
Khi hài hòa, chúng không ai lấn át ai. Chúng cùng nhau làm nên sự hoàn hảo. Gốm đứng vững, hoa nghiêng mình. Gốm ôm lấy, hoa tỏa hương. Gốm trầm mặc, hoa nhẹ rung.

Nghệ thuật sống: biết “cắm hoa vào bình”

Tôi nghĩ đôi khi đời sống cũng giống như những chiếc bình gốm. Chúng ta ai cũng có cái “vỏ” đã thành hình – có quá khứ, có cá tính, có giới hạn, có những lớp men rạn không thể sửa chữa.

Nhưng ai bảo rằng một chiếc bình chỉ nên đứng để trống?
Ai bảo rằng mình phải mãi im lặng, nếu đã quen sống cô độc?

Hãy thử cắm một cành hoa vào đời mình.
Có thể là một sở thích mới. Một lần tha thứ. Một cái nắm tay. Một tách trà uống chậm. Một ánh mắt nhìn ai đó bằng lòng trân trọng.
Và rồi ta sẽ thấy:

Vì gốm không chỉ để trưng. Gốm là để sống cùng.

Bình gốm không sinh ra để được ngắm một mình. Nó sinh ra để đứng trong đời sống, để chứa nước, để cắm hoa, để đi cùng người qua năm tháng. Nó mang phần linh hồn của người tạo ra nó, và cũng thấm dần hồn người sống cạnh nó.

Cắm hoa vào gốm là một hành vi nhỏ. Nhưng nó cho thấy một sự giao cảm lớn:
giữa đất và người, giữa đẹp và đời, giữa im lặng và yêu thương.

Chiếc bình hình quả trứng là dáng – như thân người.
Men đen nhám là đất – như phần gốc rễ vững vàng.
Cành mai trắng là người thương – là cái đẹp bất ngờ nở ra từ tĩnh lặng.
Tất cả hòa vào nhau trong một khoảnh khắc, làm nên một hình ảnh thiền vị, không cần ồn ào, chỉ cần đúng thời điểm để nở.

Chạm vào gốm hay chạm vào ký ức,
Để lắng lòng nghe bình kể chuyện xưa…

— Nét Gốm Nếp Người —

CHIẾC BÌNH ĐƯỢC CHẾ TÁC NĂM 1987, NHỮNG NĂM THÁNG THANH XUÂN CỦA THẾ HỆ CHÚNG TÔI

Chiếc bình sứ này được chế tác năm 1987.
Đó là một năm lặng lẽ trong lịch sử – không quá ồn ào, nhưng lại là giao điểm của nhiều khởi đầu âm thầm. Năm đó, thế hệ 8x vừa chào đời, còn những đứa trẻ 9x vẫn còn nằm trong bụng mẹ. Thế nhưng, bình gốm thì đã ra đời, đứng lặng như một người chứng của thời gian.

Tên chiếc bình là “Lời mời đến Kiyosato” – một vùng quê thanh bình ở Nhật, nơi những vườn hoa dại nở tự nhiên không cần sắp đặt. Nghệ nhân không cố vẽ gì thật kêu, chỉ đơn giản là vài cánh bướm, một nhành hoa tím và tiếng chim non ríu rít. Nhưng chính cái “giản dị tuyệt đối” ấy lại làm ta rung động.

Bởi nó giống với cách mà thế hệ 8x, 9x đã lớn lên – giữa những ngày không có mạng xã hội, nhưng đầy ắp lý tưởng. Tuổi trẻ khi đó mê đọc sách giấy, viết nhật ký, dán tranh thần tượng, mơ mộng đi du học hoặc trở thành bác sĩ, kỹ sư… Họ sống thật, yêu thật và tin rằng nỗ lực rồi sẽ được đền đáp.

Chiếc bình mang hình dáng một người phụ nữ gọn ghẽ, dịu dàng, cong ở bụng, kín nơi miệng. Đó là hình hài của mẹ, của chị, của những cô gái ngày ấy – người đã dạy ta cách giữ lòng ngay cả khi cuộc sống đổi dời. Và hoa lá chim muông trên thân bình, phải chăng cũng là hoài bão của tuổi đôi mươi – mỏng manh nhưng tha thiết?

Gốm không biết nói. Nhưng đứng trước chiếc bình này, tôi nghe vang lên một tiếng gọi:
“Hãy sống đẹp như cánh hoa – đúng mùa thì nở, đúng gió thì bay.”

> “Chạm vào gốm hay chạm vào ký ức – để lắng lòng nghe bình kể chuyện xưa.”— Nét Gốm Nếp Người _ Gốm đẹp vì Người thương

CHIẾC BÌNH KHÔNG TÊN VÀ GIẤC MƠ VỀ ĐÔI BÀN TAY

Trong một góc lặng lẽ phía sau kệ gỗ sậm màu, có một chiếc bình gốm không tên.
Không triện. Không hoạ tiết. Không bóng bẩy.
Chỉ là dáng dấp thon gầy, men nâu nhạt, với vài vết rạn đã ngả màu theo thời gian.
Tôi không biết ai đã làm ra chiếc bình ấy.
Không có dòng lịch sử nào để kể.
Không có tên nghệ nhân, không thương hiệu, không huyền thoại.
Nhưng tôi biết một điều: đã có một bàn tay người chạm vào nó với tất cả sự tôn trọng.
Phải là một người rất kiệm lời, mới để mặc chiếc bình trần trụi như thế.
Không hoa lá cành, không dát vàng dát bạc.
Chỉ để đất là đất.
Và lửa là lửa.
Chiếc bình như một người trầm lặng trong thế giới ồn ào –
nó không mời gọi ánh mắt,
nhưng khi ai đó đủ kiên nhẫn để nhìn sâu,
thì sẽ thấy ở nơi cổ bình một nếp gấp rất khẽ –
giống như một cái thở dài còn vương lại trong đất.
Nhiều người đến tiệm tôi hỏi:
— Cái bình này dùng để cắm gì?
Tôi chỉ cười:
— Dùng để giữ im lặng.
Đôi lúc, những món gốm đẹp không phải vì chúng có giá trị cao.
Mà vì chúng không cần gì để chứng minh bản thân.
Chúng chỉ là một hiện thân của một tấm lòng.
Tôi vẫn để chiếc bình đó ở vị trí cũ.
Không bảng tên.
Không giá bán.
Nó ở đó như một bài thơ không lời.
Và mỗi lần nhìn vào, tôi lại tự hỏi:
Đôi bàn tay nào đã từng đặt trọn giấc mơ của mình vào đất sét…
rồi âm thầm để nó lại giữa cuộc đời,
không cần ai nhớ đến tên

CHIẾC BÌNH KUTANI DÁNG TRÒN MIỆNG NHỎ HỌA TIẾT CÂY THÔNG

Trong thế giới gốm Nhật, có những chiếc bình không ồn ào khoe dáng, không ngạo nghễ sắc men, nhưng lại làm người xem phải đứng yên thật lâu để ngắm. Chiếc bình Kutani này là một trường hợp như thế.

1. Dáng tròn – một khối cầu dung chứa

Với chiều cao 24cm, chu vi vòng thân lớn nhất lên đến 76cm, bình mang hình dáng viên mãn, tượng trưng cho sự sung túc, tròn đầy và cát lành. Dáng tròn là biểu tượng phổ quát cho sự viên mãn trong mỹ học Á Đông – từ vầng trăng, quả địa cầu, đến lòng người khoan hậu.

Nhưng điều đáng chú ý nằm ở miệng bình nhỏ chỉ 6cm, lọt lòng còn lại chỉ 5cm.Dáng tròn đầy bên dưới, nhưng miệng lại khiêm nhường, kín đáo. Trong văn hóa Nhật, điều này không phải ngẫu nhiên – mà là tín hiệu của triết lý sống “chiêu nhi bất dương”: giữ lại cái quý trong lòng, không phô trương ra ngoài.

Miệng nhỏ còn khiến bình khó bị đổ vỡ, như một lời ẩn dụ rằng:

> Người mang nhiều điều quý trong lòng thường không cần mở to để nói.

2. Cây thông – trường thọ và kiên định

Toàn bộ thân bình được phủ kín những tán thông rực rỡ dát nhũ vàng, xen lẫn đỏ son – xanh ngọc – nâu trầm. Đây là kiểu trang trí đặc trưng của dòng Kutani cổ, kết hợp giữa kỹ thuật sơn mài cao cấp và triết lý thẩm mỹ Nhật Bản. Thông là biểu tượng của sự bền bỉ trước mùa đông, của sức sống trường tồn. Trong nghệ thuật Nhật, matsu (cây thông) không chỉ đẹp – mà còn đại diện cho lòng trung kiên, sự bảo hộ và sức mạnh tinh thần.Từng tán thông như những mái che cong lên theo đường khí, vừa gợi sự bao bọc, vừa gợi một cảnh sắc tự nhiên sinh động đầy thiền vị.

3. Hoa văn cổ điển và triện đáy nghệ nhân

Phần chân và cổ bình trang trí bằng những dải hoa văn lập thể mô phỏng họa tiết thời Edo – đơn giản mà tinh tế. Bên dưới đáy là triện đỏ viết tay, ghi nhận đây là sản phẩm có sự tham gia của một nghệ nhân chứ không phải hàng sản xuất đại trà.. Chiếc bình này không chỉ là một vật phẩm trang trí, mà còn là một triết lý sống, đó là

Tròn đầy không cần mở miệng rộng.

Quý giá không cần khoe khoang.

Đẹp – là để lặng lẽ ở đó, rồi ai hữu duyên sẽ dừng lại thật lâu mà nhìn.

GẶP LẠI HÀ NỘI QUA CẶP BÌNH GỐM

Tôi lớn lên giữa những mái ngói rêu phong, những con phố nhỏ có hàng me già rụng lá. Hà Nội với tôi không phải phố cổ đông người, cũng chẳng là những toà nhà lộng lẫy ánh đèn. Hà Nội là tiếng rao của cô bán xôi sáng sớm, là tiếng xe đạp lạch cạch bên hẻm nhỏ, là dáng mẹ tôi ngồi nhặt rau bên khung cửa sổ cũ kỹ.Nhiều năm đã rời xa, vậy mà khi nhìn thấy cặp bình gốm này, ký ức như ùa về – không cần gọi.—

Một chiếc bình cao, dáng thon mềm mại như dáng người thiếu nữ phố cổ, đứng trầm mặc giữa căn phòng nhỏ. Men nâu đen bóng phủ lên thân bình những chiếc lá khắc chìm – lá gì chẳng rõ, chỉ biết là rất Hà Nội. Bởi lá ở Hà Nội không rơi lặng lẽ như miền Nam, mà rơi đầy xao động, để lại những khoảng trống dễ buồn, dễ nhớ.

Chiếc bình kia, dáng thấp hơn, lại khiến tim tôi thắt lại. Trên nền men nâu, người thợ khắc thủ công cả một bức tranh phố cổ – mái nhà chồng lên nhau, cột đèn cao nghệu, người gánh hàng rong lặng lẽ đi qua như trong một câu chuyện xưa. Tôi thấy cả bóng mình, là đứa trẻ mặc áo len xù, ngồi đợi bố tan ca trong một chiều đông buốt giá.

Cả hai chiếc đều mang dấu triện “M&H Gốm”, không nổi tiếng đình đám, nhưng lại đủ để gợi nhớ một xưởng gốm nhỏ nào đó bên bờ sông Hồng, nơi những người thợ lặng thầm giữ lại hồn đất kinh kỳ trong từng mẻ nung.Chúng không phải gốm cổ, cũng chẳng phải hàng cao cấp. Nhưng cái tình, cái nhớ, cái duyên… lại nhiều đến lạ.

Trong cặp bình này, có một Hà Nội mà tôi từng sống. Một Hà Nội không còn nhìn thấy, nhưng chưa từng rời bỏ tim tôi.—

Gốm đẹp – vì giữ hộ được một phần ký ức.Nét gốm – vì lưu giữ được một nếp người.Nếp người Hà Nội – trong từng đường khắc, dáng bình.—>

Thông tin sản phẩm

Tên: Cặp bình M&H Gốm – Dáng cao hoa lá & Dáng thấp phố cổ

Chất liệu: Gốm sành men nâu bóng

Kỹ thuật: Khắc chìm thủ công

Xuất xứ: Hà Nội

Năm chế tác: 2020

Tình trạng: Còn nguyên vẹn, sắc men đẹp, không sứt mẻ

Giá (tham khảo): 2.000.000 VNĐ/cặp

Chạm vào gốm hay chạm vào ký ức
Để lắng lòng nghe bình kể chuyện xưa


Nét Gốm Nép Người
Gốm đẹp vì Người thương

MAI TRẮNG GIỮA ĐÁ ĐEN – TĨNH TẠI CỦA MỘT ĐÓA LÒNG

> “Gốm không cần nói – vẫn kể được lòng người.”

Chiếc bình này tôi mua vào một chiều xuân năm 2020, từ một người bán gốm ở Thái Nguyên. Người ấy bảo: “Đây là sản phẩm độc bản, chỉ dành cho người hữu duyên.”

Tôi không hỏi thêm. Cũng không cần thêm lý do nào. Chỉ nhìn thôi – là biết bình đang gọi tên mình.

Dáng bình trứng bầu, phần miệng như một cánh hoa chưa nở. Men đen nhám, bề mặt lấm tấm như da núi đá cổ. Trên nền ấy, từng nhánh mai trắng bung nở, nhẹ tênh mà không mỏng manh. Cành mai đen chảy bóng trên thân bình, như được khắc từ dòng thời gian.

Đây có thể là một tác phẩm gốm Nhật Bản thuộc dòng Banko-yaki, vốn nổi tiếng với triết lý wabi-sabi – tôn vinh cái đẹp từ sự không hoàn hảo, từ sự giản dị, tĩnh lặng và hoài niệm. Nhưng người bán cũng nhắc đến một kỹ thuật có nguồn gốc từ Thái Lan – cách tạo men sần thô nhám, khó chế tác nhưng mang lại cảm giác tự nhiên, hoang sơ.

Không có gì cầu kỳ. Không có màu sắc rực rỡ. Nhưng chính sự tiết chế ấy làm nên thần thái của chiếc bình. Nó không làm nền cho loài hoa nào khác – vì tự thân nó đã là một đóa mai đang nở trong lòng đá.

Có những vật phẩm gốm không chỉ để ngắm. Mà để lắng nghe. Như lắng nghe một hơi thở yên bình trong lòng mình, sau những ngày chênh vênh.

Và nếu anh chị đến “Nét Gốm Nếp Người”, nhìn thấy chiếc bình này – xin cứ đứng yên một lúc. Có thể, lòng mình sẽ nở ra một đóa mai trắng, giữa những ồn ào.

Chạm vào gốm hay chạm vào ký ức
Để lắng lòng nghe bình kể chuyện xưa
Nét Gốm Nếp Người
Gốm đẹp vì Người thương

GỐM và TRĂM HOA

Khi Gốm Cất Tiếng Bằng Ngàn Đóa Hoa
Bài kết của tuần Bách Hoa – netgomnepnguoi.com
Có một dòng gốm mang tham vọng lấp đầy cả thế giới vào một chiếc bình.
Họ gọi đó là gốm Bách Hoa – nơi những đóa cúc, mẫu đơn, bách hợp, hoa hồng… chen vai sát cánh, không chừa lấy một khoảng trống để thở. Nhưng kỳ lạ thay, càng nhìn lâu, người ta càng thấy dễ chịu. Giống như đứng giữa một khu vườn vừa trổ hoa sau mùa đông dài.

Tôi đã chạm vào nhiều món gốm trong đời, nhưng dòng Bách Hoa luôn mang lại một cảm giác đặc biệt – vừa rực rỡ, vừa biết điều. Đẹp một cách chín chắn, không chói lóa. Cầu kỳ, nhưng không kiêu ngạo. Mỗi cánh hoa trên đó đều có lý do để tồn tại.
Trong tuần qua, tôi được đồng hành cùng:
Một cặp ghế đôn Biên Hòa Bách Hoa cổ – nơi men xanh và vàng ôm lấy nhau như một bài thơ Đông Dương.
Một chiếc bình men nâu khắc Bách Hoa, mộc mạc như tiếng đất thở, nhưng lại khắc họa hoa bằng đường dao tinh tế.
Hai chiếc bình Kutani Nhật Bản, một chiếc rực rỡ như tranh dân gian Tết, một chiếc lại có hạc – hoa – trăng, nhẹ nhàng như một khúc koto buổi sớm.
Triết lý Bách Hoa – đầy nhưng không thừa
Trong văn hóa Á Đông, “đầy” là một niềm mơ ước. Đầy mâm cơm. Đầy nhà tiếng cười. Đầy lòng trắc ẩn.
Gốm Bách Hoa cũng vậy – nó làm đầy không gian bằng sắc màu, nhưng hơn hết, nó làm đầy ánh mắt người ngắm bằng cảm giác “được chăm sóc”.
Không phải ai cũng thích sự tràn đầy này. Nhưng với những người đang cần một món gốm để níu lại mùa xuân, làm ấm gian phòng, hay chỉ đơn giản là nhớ rằng đời còn có những điều đẹp, thì Bách Hoa là một lựa chọn tuyệt vời.
Nét Gốm Nếp Người
Gốm không chỉ để trưng, gốm còn để kể – bằng ngàn đóa hoa, bằng một ánh nhìn.