Trong thế giới gốm, không phải chỉ những gì rực rỡ mới khiến người ta dừng lại ngắm nhìn.
Có những chiếc bình chọn cho mình vẻ trầm mặc. Không dát vàng. Không khoe sắc.
Chỉ âm thầm khắc lên mình những cánh hoa mảnh mai – như lời nhắn gửi từ bàn tay nghệ nhân đến mảnh đất nung lên từ lửa.

Hai chiếc bình – hai hình thể, một linh hồn
Một cao dáng cổ, một thấp dáng tròn.
Cả hai đều mang lớp men nâu đất cháy đặc trưng, ánh nhẹ trong nắng sớm.
Trên thân, hoa cúc khắc chìm phủ kín – như một khu vườn mùa thu được giữ lại trong gốm.
Không phải vẽ tay, không phải in họa.
Những đường nét ấy được khắc trực tiếp vào da gốm còn mềm, sau đó phủ men và nung.
Chỉ có người từng sống lâu với đất mới làm được thứ “mộc mà sâu” như vậy.
Tác phẩm của cố nghệ nhân Vũ Thắng
Tên ông còn đó, rõ nét dưới đáy bình.
Như thể ông để lại lời chào, chứ không phải chữ ký.
Gốm ông làm không cần phô trương. Nhưng có mặt là thấy tĩnh, là thấy yên.
Một nhành hoa không rực rỡ – nhưng sống lâu trong lòng người
Trong khi các dòng Bách Hoa rực rỡ của Nhật hay Biên Hòa chọn cách vẽ nên muôn hoa bằng màu sắc, thì ở đây, hoa nằm sâu trong men – hòa vào đất – thấm vào dáng.
Vẫn là gốm có hoa phủ kín. Nhưng không phải để gây ấn tượng thị giác, mà để chạm vào cảm xúc.
Gốm đẹp – không phải vì nó nói lớn. Mà vì nó đủ sâu để người lặng nhìn.
Cặp bình này, tôi tin là như vậy.
Chạm vào gốm hay chạm vào ký ức
Để lắng lòng nghe bình kể chuyện xưa
Nét Gốm Nếp Người
Gốm đẹp vì Người thương


