KHÔNG GIAN THIỀN CHO NGÀY CUỐI TUẦN

Đã bao lâu rồi ta chưa thật sự ngồi yên?
Không điện thoại, không công việc, không phải đối thoại – chỉ là ngồi đó, bên một chiếc bình gốm cũ, giữa ánh sáng dịu dàng, trong một không gian nhỏ xíu mà bình an.

Không cần một thiền thất. Không cần chuông mõ hay hương trầm.
Chỉ cần một góc nhỏ, một chiếc bình, và một tâm hồn muốn trở về.


Không gian thiền không cần to – nó cần đủ thở. Một góc nhà 1 mét vuông cũng có thể trở thành nơi trú ẩn cho tâm hồn.
Và gốm – vốn được sinh ra từ đất – là một trong những chất liệu nguyên sơ nhất để giữ lấy sự tĩnh tại.

Một chiếc bình men lam đứng lặng.
Một nhành lá khô cắm nghiêng.
Một mặt vải linen sáng, vài quyển sách cũ, và ánh sáng từ ô cửa nhỏ…
Thế là đủ để bạn có một không gian thiền ngay trong nhà.


Chọn chiếc bình “biết lặng”:
Nên chọn loại bình không quá nhiều màu sắc – men tro, men rạn, hoặc men nâu trầm là lý tưởng. Dáng bình nên đơn giản, cổ điển.

Nền kê mộc – ánh sáng mềm:
Dùng mặt gỗ cũ, khăn bố, hay mâm tre. Tránh nền bóng loáng hoặc có họa tiết mạnh.
Nên đặt nơi có ánh sáng tự nhiên – sáng sớm hoặc cuối chiều là đẹp nhất.

Đặt thêm vài vật nhỏ mang tính “gợi”:Một quyển sách thiền, một tách trà gốm, hoặc một viên đá trắng – những thứ không gây nhiễu mà lại tạo chiều sâu.—

Có những lúc tôi không ngồi thiền theo kiểu truyền thống. Nhưng mỗi khi lau bụi cho chiếc bình cũ, mỗi khi đặt lại một nhành khô vào miệng bình – tôi thấy mình đang “trở về”.Gốm không nói. Nhưng sự hiện diện của nó làm tôi dịu lại, nhẹ lại.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *