Gốm và những cuộc gặp gỡ – Khi một chiếc bình mở ra một mối thân tình

Tôi từng nghĩ: để gặp được một người tri kỷ, chắc phải mất nhiều năm, phải qua nhiều duyên. Nhưng rồi có một ngày, chỉ từ một chiếc bình – mà một mối thân tình lặng lẽ hình thành.

Cậu ấy tên là Trí, sống tại làng gốm Bát Tràng. Tôi chưa từng gặp cậu ngoài đời. Chưa từng bắt tay. Chưa từng nhìn nhau qua ánh mắt.
Nhưng chúng tôi đã gọi nhau bằng những từ rất thân: “thầy – con”. Không phải thầy trò, mà là “thầy” như trong “thầy u” – một cách gọi xưa cũ, mộc mạc, mà nghĩa tình vô biên.

Trí đọc được vài bài viết tôi đăng trên netgomnepnguoi.com. Có lẽ trong những câu chữ ấy, cậu thấy được gì đó đồng điệu với mình – về nghề gốm, về lòng thương gốm, hay về một nếp sống không vội vàng.

Cậu chủ động nhắn cho tôi. Chúng tôi trò chuyện, từ chuyện men, chuyện dáng, cho đến những điều không nằm trên bề mặt của bình gốm.
Và rồi một ngày, Trí gửi tặng tôi vài chiếc bình – là sản phẩm từ chính xưởng gốm gia đình cậu. Tôi không xin, cậu không chào hàng. Chỉ đơn giản là: “Con gửi thầy chút lòng”.

Tôi biết chắc mình không phải là người duy nhất có cơ duyên ấy. Gốm – với cái lặng, cái bền, cái âm thầm của nó – không rầm rộ nhưng rất “kết người”.
Có khi là người lạ ngoài chợ. Có khi là một người trẻ mê đồ gốm cổ. Có khi là một đứa con nghề – như Trí – âm thầm kế nghiệp mà vẫn giữ được phần “người” trong “nghề”.

Chúng tôi chưa hẹn ngày gặp, nhưng đều biết rằng sẽ gặp. Vì gốm – một khi đã gắn kết hai tâm hồn – thì không dễ gì đứt đoạn.

Từ bao giờ mà một chiếc bình lại có thể mở ra một tình thân?
Từ bao giờ mà một cuộc trò chuyện qua mạng lại khiến người ta thấy an lòng đến thế?
Tôi không rõ. Chỉ biết rằng: khi cả hai người cùng thật lòng với gốm, thì họ cũng dễ thật lòng với nhau.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *