Suốt cả tuần này, chúng ta đã cùng nhau đi qua những dáng bình tròn – không hoa mỹ cầu kỳ, không men rực rỡ, nhưng lại khiến lòng người chùng xuống bởi sự mộc mạc và gần gũi. Mỗi chiếc bình là một dáng người, một tâm tình, một tiếng gọi từ quê nhà vang vọng trong tâm khảm người đi xa.

Có chiếc bình mang hình bóng người mẹ. Có chiếc là cánh chim hạc bay đi, rồi quay về với ký ức. Có chiếc chỉ xoáy ốc những vân tầng men, mà gợi bao điều chẳng thể nói bằng lời. Tất cả, như cùng đồng thanh thì thầm với người con xa xứ: “Con đi bao xa, quê vẫn ở đây đợi con về.”

Thứ Sáu – cuối tuần rồi, sau những bận rộn mưu sinh, mong rằng ai đó khi ghé mắt nhìn những dáng bình này, sẽ thở nhẹ một hơi và mỉm cười: “Mình vẫn còn một nơi để nhớ, để thương, để trở về.”

Bình gốm – đôi khi không cần là vật trang trí. Mà chỉ cần là một hình ảnh để nương tựa cảm xúc. Và đó cũng là tinh thần mà “Nét Gốm Nếp Người” giữ gìn trong từng bài viết, từng khung ảnh, từng câu chuyện kể.

Cảm ơn những chiếc bình mộc. Cảm ơn quê hương. Và cảm ơn cả những người thương gốm – như anh, như em – đã chọn đi cùng nhau trên hành trình này.
“Gốm là để giữ lại một phần yêu thương, không tên – nhưng có thật.”
Có những lúc, ta chẳng thể nói ra lòng mình với mẹ, với người thương, với người ở lại quê nhà. Vậy thì để chiếc bình nói giùm. Đặt nó nơi góc nhà, như một lời nhắc. Rằng dù cuộc sống có cuốn đi đâu, lòng ta vẫn luôn có chỗ dành cho những gì thật thà và thân thuộc.
Nét Gốm Nếp Người
Chạm vào gốm – cũng là chạm vào ký ức.
Gốm đẹp – vì người thương.


