Chiếc Bình Hoa Trà – Gió Nhẹ Đồi Kutani, Về Yên Bình Bến Sông

Có những cuộc gặp gỡ không hẹn trước, nhưng lại gieo vào lòng ta một cảm xúc rưng rưng, như thể đã chờ nhau cả một đời. Chiếc bình hoa trà này – một chiếc bình mộc đến từ dòng gốm Kutani – mang đến cho tôi cảm giác ấy: niềm vui lâng lâng khi gặp lại một cố nhân, người bạn thuở hàn vi, tưởng là thất lạc sau năm tháng, nay bất ngờ trở về.

Khi mở hộp gỗ và nhìn thấy chiếc bình lần đầu, tôi đã khựng lại. Không phải vì vẻ lộng lẫy, mà chính sự mộc mạc, an nhiên ấy làm tim mình như thổn thức. Cảm giác như bắt gặp ánh mắt thân quen giữa phố đông người, như tiếng gọi thì thầm từ quá khứ vọng về. Tôi đứng lặng, tay khẽ chạm lên đường nét gốm, lòng dâng lên một niềm xúc động khó gọi thành tên. Chiếc bình ấy không chỉ là vật phẩm, mà như một khúc nhạc xưa quen thuộc, ngân lên từ ký ức.

Màu men không rực rỡ, chỉ như sắc chiều thu phủ nhẹ lên ngọn đồi xa xứ. Những cánh hoa trà vàng e ấp bung nở giữa nền lá xanh, vẽ nên một bức tranh đời nhẹ nhàng mà sâu thẳm. Tôi thấy mình như quay về mái hiên xưa, nơi có tiếng mẹ pha trà, có nắng chiều nghiêng qua hàng rào hoa dại, và có bóng một người bạn đã từng cười cùng tôi dưới tán lá ấy.

Không cầu kỳ trong hình thể, chiếc bình có dáng tròn căng đầy, chu vi thân rộng đến 77cm – như vòng tay của mẹ, như lòng dạ bao dung của đất. Cao 23cm, miệng 10cm, đáy 12cm – mọi tỷ lệ đều hài hòa, mang đến cảm giác vững chãi mà nhẹ tênh.

Tôi xoay nhẹ đáy bình, và một dòng triện viết tay hiện lên – không rõ là tên ai, nhưng lại giống như một ký hiệu thiêng, đánh dấu mối lương duyên giữa tôi và chiếc bình này. Như thể người nghệ nhân đã gửi gắm vào đó một lời nhắn thầm, một thông điệp vượt khỏi thời gian và không gian: “Nếu hữu duyên, chúng ta sẽ gặp nhau.” Giữa tôi và chiếc bình – không có gì ràng buộc, chỉ có một niềm kết nối lặng lẽ, âm thầm mà sâu đậm.

Không còn là vật vô tri, nó như một người bạn từ xa trở về, ngồi lại bên tôi trong một buổi chiều yên tĩnh, rót cho nhau tách trà thơm mà không cần lời nào.

Nó là chiếc thứ hai tôi giữ lại – sau chiếc bình màu huyết dụ từng gắn với một nỗi buồn chia xa. Nhưng khác với cảm giác thinh lặng, nghẹn ngào nơi chiếc bình cũ, thì bình hoa trà này là sự vỡ òa của hạnh phúc – một cuộc trùng phùng không hứa hẹn mà đầy thiêng liêng.

Và tôi hiểu, trong thế giới của gốm, có những món đồ không phải để mua bán, mà để giữ lại – như người ta giữ một mảnh hồi ức, một khúc giao mùa, hay một cái ôm dịu dàng từ người bạn xa xưa.

Giữa muôn vàn chiếc bình, chiếc này là niềm riêng, là tấm lòng, là nỗi nhớ vừa kịp nở hoa.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *