
Chiếc bình sứ này được chế tác năm 1987.
Đó là một năm lặng lẽ trong lịch sử – không quá ồn ào, nhưng lại là giao điểm của nhiều khởi đầu âm thầm. Năm đó, thế hệ 8x vừa chào đời, còn những đứa trẻ 9x vẫn còn nằm trong bụng mẹ. Thế nhưng, bình gốm thì đã ra đời, đứng lặng như một người chứng của thời gian.
Tên chiếc bình là “Lời mời đến Kiyosato” – một vùng quê thanh bình ở Nhật, nơi những vườn hoa dại nở tự nhiên không cần sắp đặt. Nghệ nhân không cố vẽ gì thật kêu, chỉ đơn giản là vài cánh bướm, một nhành hoa tím và tiếng chim non ríu rít. Nhưng chính cái “giản dị tuyệt đối” ấy lại làm ta rung động.
Bởi nó giống với cách mà thế hệ 8x, 9x đã lớn lên – giữa những ngày không có mạng xã hội, nhưng đầy ắp lý tưởng. Tuổi trẻ khi đó mê đọc sách giấy, viết nhật ký, dán tranh thần tượng, mơ mộng đi du học hoặc trở thành bác sĩ, kỹ sư… Họ sống thật, yêu thật và tin rằng nỗ lực rồi sẽ được đền đáp.
Chiếc bình mang hình dáng một người phụ nữ gọn ghẽ, dịu dàng, cong ở bụng, kín nơi miệng. Đó là hình hài của mẹ, của chị, của những cô gái ngày ấy – người đã dạy ta cách giữ lòng ngay cả khi cuộc sống đổi dời. Và hoa lá chim muông trên thân bình, phải chăng cũng là hoài bão của tuổi đôi mươi – mỏng manh nhưng tha thiết?
Gốm không biết nói. Nhưng đứng trước chiếc bình này, tôi nghe vang lên một tiếng gọi:
“Hãy sống đẹp như cánh hoa – đúng mùa thì nở, đúng gió thì bay.”

> “Chạm vào gốm hay chạm vào ký ức – để lắng lòng nghe bình kể chuyện xưa.”— Nét Gốm Nếp Người _ Gốm đẹp vì Người thương


