Khi Gốm Biết Cảm – Cảm xúc trong từng lớp đất nung
Không phải chỉ con người mới biết vui buồn.
Đất – khi qua tay người nghệ nhân – cũng có thể khóc. Cũng có thể mỉm cười.
Một chiếc bình không nói.
Nhưng ta lại nhìn vào đó mà thấy được sự trầm lặng.
Một chiếc chén không thở.
Nhưng đặt trong lòng tay, lại như có gì đó đang run nhẹ vì nhớ.
Gốm – không chỉ là hình thể. Gốm là cảm xúc.
Có những chiếc bình khiến ta thấy lòng rộn ràng – như chiếc bình Bách Hoa Kutani, phủ kín hoa bằng màu sắc, đường nét và ánh vàng lấp lánh.
Nó mang niềm vui – sự đầy đặn – vẻ sống động như vườn xuân nở rộ.
Có những cặp ghế đôn Biên Hòa vẽ tay, không quá cầu kỳ nhưng thanh nhã.
Chúng cho ta cảm giác gắn bó – gần gũi – như bạn cũ từ lâu không gặp.
Rồi lại có những chiếc bình men nâu, khắc chìm từng cánh hoa bằng lưỡi dao nhỏ, như cặp bình hoa cúc của cố nghệ nhân Vũ Thắng.
Chúng không rực rỡ. Nhưng lại gợi nhớ.
Gợi cái sâu, cái bền, cái lặng lẽ mà đời người ai rồi cũng sẽ cần tìm tới.
Gốm biết lắng. Gốm biết nhớ. Gốm biết yêu.
Một chiếc bình trắng ngà, đứng lặng bên cửa sổ, có thể làm ta nhớ về người mẹ từng ủ ấm chè xanh trong hũ gốm cũ.
Một bộ bát cổ men rạn, ăn mòn theo thời gian, có thể khiến người đàn ông trẻ nghĩ về tuổi thơ và những bữa cơm không trọn vẹn.
Gốm không nói. Nhưng gốm hiểu.
Gốm hiểu lòng người – và người, một khi chạm được đúng món gốm dành cho mình, sẽ chẳng thể nào quên.
Vì sao ta mê gốm? Có thể không phải vì nó đẹp. Mà vì nó… giống như ta vậy.
Cũng từng bị nhồi nặn, từng đi qua lửa, từng mang vết nứt.
Nhưng vẫn đứng đó – tròn đầy – bình thản.
Biết lặng. Biết lưu giữ. Biết dịu dàng.
Biết yêu – bằng sự im lặng của đất.
Những đóa cúc khắc vào đất – Gốm Việt và hành trình điềm tĩnh
Trong thế giới gốm, không phải chỉ những gì rực rỡ mới khiến người ta dừng lại ngắm nhìn.
Có những chiếc bình chọn cho mình vẻ trầm mặc. Không dát vàng. Không khoe sắc.
Chỉ âm thầm khắc lên mình những cánh hoa mảnh mai – như lời nhắn gửi từ bàn tay nghệ nhân đến mảnh đất nung lên từ lửa.

Hai chiếc bình – hai hình thể, một linh hồn
Một cao dáng cổ, một thấp dáng tròn.
Cả hai đều mang lớp men nâu đất cháy đặc trưng, ánh nhẹ trong nắng sớm.
Trên thân, hoa cúc khắc chìm phủ kín – như một khu vườn mùa thu được giữ lại trong gốm.
Không phải vẽ tay, không phải in họa.
Những đường nét ấy được khắc trực tiếp vào da gốm còn mềm, sau đó phủ men và nung.
Chỉ có người từng sống lâu với đất mới làm được thứ “mộc mà sâu” như vậy.
Tác phẩm của cố nghệ nhân Vũ Thắng
Tên ông còn đó, rõ nét dưới đáy bình.
Như thể ông để lại lời chào, chứ không phải chữ ký.
Gốm ông làm không cần phô trương. Nhưng có mặt là thấy tĩnh, là thấy yên.
Một nhành hoa không rực rỡ – nhưng sống lâu trong lòng người
Trong khi các dòng Bách Hoa rực rỡ của Nhật hay Biên Hòa chọn cách vẽ nên muôn hoa bằng màu sắc, thì ở đây, hoa nằm sâu trong men – hòa vào đất – thấm vào dáng.
Vẫn là gốm có hoa phủ kín. Nhưng không phải để gây ấn tượng thị giác, mà để chạm vào cảm xúc.
Gốm đẹp – không phải vì nó nói lớn. Mà vì nó đủ sâu để người lặng nhìn.
Cặp bình này, tôi tin là như vậy.
Chạm vào gốm hay chạm vào ký ức
Để lắng lòng nghe bình kể chuyện xưa
Nét Gốm Nếp Người
Gốm đẹp vì Người thương
Cặp ghế đôn Bách Hoa – Hành trình của đôi bình biết đứng dậy
Trong muôn vàn dáng gốm, có những món đồ vừa bình dị, vừa đầy thi vị.
Cặp ghế đôn Bách Hoa Biên Hòa là một trong những món như thế — không phải là bình để cắm hoa, không phải là chậu để trồng cây, mà là những chiếc “bình có chân”, đứng lên giữa gian nhà, như thể tự thân kể chuyện.

Từ xưởng Biên Hòa đến miền Bắc – rồi trở về Mỹ Tho
Hai chiếc ghế đôn được chế tác tại một xưởng gốm thủ công ở Biên Hòa — nơi từng là cái nôi của dòng gốm mỹ thuật miền Nam Việt Nam. Sau đó, hãng sản xuất di dời ra tận miền Bắc, mang theo kỹ thuật, nguyên liệu và cả tinh thần phương Nam ra đất Bắc.
Thật tình cờ, khi tôi mua được cặp ghế này, chúng lại “đi ngược” chuyến hành trình ấy, trở về miền Tây — đặt chân đến Mỹ Tho và an trú trong căn nhà đầy ánh sáng buổi sớm.
Một hành trình xuyên Việt không ngờ, như thể gốm cũng có số phận, cũng biết bôn ba rồi tìm về nơi dừng chân phù hợp nhất.
Ký ức nằm trong từng cánh hoa
Cặp ghế cao 47cm, đường kính mặt và đáy cùng 28cm, tạo nên một khối gọn gàng và thanh thoát.
Bề mặt phủ kín hoa — không phải hoa in, không phải hoa ép — mà là hoa vẽ tay, qua men, qua lửa.
Mỗi cánh hoa như một đoạn ký ức, một khoảnh khắc được lưu giữ, chồng lớp lên nhau như ký ức trong lòng người.
Lớp nhũ vàng điểm lên các cánh hoa như lời chúc lành. Ngồi lên, không chỉ là ngồi, mà là ngồi giữa mùa hoa nở.
“Một chiếc bình biết đứng dậy”
Gọi là ghế đôn – nhưng trong mắt người yêu gốm, chúng là những chiếc bình biết đứng dậy.
Không khép mình trong tủ kính, không nép mình ở góc trưng bày, mà đứng giữa nhà – hiện diện như một phần của đời sống.
Có thể đặt trà, có thể đặt sách, cũng có thể không đặt gì cả – chỉ để hoa nở mãi trên gốm.
Gốm – và người – đều cần hành trình để trở về đúng chỗ mình thuộc về.
Cặp ghế đôn ấy, cũng như bao mảnh đời, đã đi qua nhiều vùng đất, mới tìm được một nơi để “đứng yên”.
Ở đó, gốm không chỉ là đồ vật — mà là ký ức, là cảm xúc, là một phần của “nếp người”.
Chạm vào gốm hay chạm vào ký ức – Lắng nghe lòng thủ thỉ kể chuyện xưa
Nét Gốm Nếp Người
Gốm đẹp vì Người thương
GOM CẢ VƯỜN HOA VÀO CHO BÌNH
Kutani – Khu vườn trong lòng bình

Có những món gốm không chỉ dùng để trưng bày. Chúng đến với ta như một cuộc hội ngộ – âm thầm nhưng sâu sắc. Chiếc bình Bách Hoa dòng Kutani này là một cuộc gặp như vậy.
Anh không nhớ rõ mình đã cầm nó lên lần đầu trong tâm trạng nào – chỉ biết rằng khi nhìn thấy lớp men sáng phủ kín hoa, lòng anh chợt lặng. Một cảm giác thân quen, như gặp lại một điều đẹp đẽ đã ngủ quên trong ký ức.
Câu chuyện của chiếc bình
Đây là bình gốm Nhật thuộc dòng Kutani Bách Hoa, cao 34cm – dáng tròn đầy, phần thân phủ kín các loài hoa: cúc, mẫu đơn, mao lương, thược dược… vẽ tay và dát vàng tỉ mỉ. Nét vẽ không phô trương, nhưng lại mang cảm giác rất sống động – như đang chuyển động theo ánh sáng.
Dưới lớp men là cả một triết lý sống: nhẹ nhàng, đủ đầy, và giàu sắc độ nội tâm. Mỗi bông hoa là một nhịp thời gian, mỗi nét cọ là một khoảnh khắc mà người nghệ nhân đã chắt lọc từ thiên nhiên và ký ức.
Bách Hoa – vì đời không chỉ có một mùa đẹp
Người Nhật không chọn chỉ một loài hoa. Họ kết hợp nhiều loài, từ trầm mặc đến rực rỡ, như cách con người sống qua nhiều cung bậc cảm xúc. Chiếc bình này, vì thế, không chỉ là đẹp – mà còn rất người.
Nó dạy ta về sự hài hòa trong đa dạng. Về cách nhiều mảnh ghép nhỏ – nếu đủ tinh tế – có thể trở thành một tổng thể diệu kỳ. Và đôi khi, chính những thứ “không trống chỗ nào” lại khiến tâm trí ta được lấp đầy bình yên.
Chạm vào gốm hay chạm vào ký ức Để lắng lòng nghe bình kể chuyện xưa Nét Gốm Nếp Người Gốm đẹp vì Người thương.
NGƯỜI KỂ CHUYỆN BẰNG GỐM
Có người vẽ bằng màu, có người viết bằng chữ.
Còn anh – kể chuyện bằng gốm.
Sinh ra và lớn lên giữa miền đất phù sa , anh mang trong mình nếp sống mộc mạc nhưng sâu lắng. Trải qua bao biến thiên của cuộc đời, cuối cùng, anh dừng lại bên những chiếc bình – để lắng nghe, để thấu hiểu, và để bắt đầu một cuộc đối thoại mới: cuộc đối thoại giữa đất và người.
Với anh, gốm không chỉ là món đồ trang trí. Gốm là ký ức nung qua lửa, là sự nhẫn nại của thời gian, là vẻ đẹp của những điều chưa hoàn hảo. Gốm mang dáng hình của người thương, chất chứa cả trầm tích tâm hồn. Từng món gốm anh chọn đều như có linh hồn – vì chúng được anh yêu, được anh thấu hiểu, và được anh gửi gắm tình cảm thật thà nhất.
Trang web Nét Gốm Nếp Người là nơi anh vun vén niềm đam mê ấy, để sẻ chia cùng những ai biết trân quý vẻ đẹp lặng thầm, giản dị mà sâu sắc.

Có thể anh không làm ra những món gốm,
nhưng anh là người giữ hộ cho chúng một chỗ đứng xứng đáng –
trong lòng người thương.

