Từ Ký ức tuổi thơ
Có những loài hoa không để khoe sắc nơi phồn hoa, mà để neo hồn người bên mái tranh, lũy tre, hàng rào quê nghèo. Hoa râm bụt là vậy. Những cánh hoa đỏ rực, vàng cam, hồng thắm… đứng bền bỉ nơi hàng rào, nơi lũ trẻ thơ ríu rít chơi trò nhà chòi, bán đồ hàng, hái hoa làm chén bát.

Tuổi thơ anh cũng lớn lên từ những cánh hoa râm bụt ấy. Trong trò chơi vụng dại, từ khi bàn tay còn bé xíu, đã vô tình gieo vào tim một hạt giống – hạt giống của giấc mơ gốm. Từ những cánh hoa thành chén, thành đĩa, đến hôm nay, giấc mơ ấy thành hình trong những chiếc bình, chiếc đĩa đang dần tụ về shop gốm.
Đến Nỗi đau người lớn
Thời thơ bé, anh tin rằng, mỗi khi có điều oan ức, chỉ cần khóc to lên , thì Bụt sẽ hiện ra và giúp, như trong truyện cổ tích Tấm Cám. Đến khi đã trưởng thành, trải qua những trận khóc vì đủ nỗi đau lòng, mới biết, Bụt chẳng thể nào xuất hiện; bởi vì, tiếng khóc trên thế gian này có lúc nào mà ngừng lại đâu.

Nước mắt chảy qua môi, mặn chát, một lần, hai lần… rồi khô. Ta học cách cho nước mắt chảy ngược vào trong, dẫu vẫn còn cay nơi khóe mắt. Người bạn xưa từng nói rằng: như từng giọt nước cứ rơi xuống đỉnh đầu, không đau, nhưng cứ thấm dần, thấm dần, cho đến khi không còn sức mà chịu đựng được nữa.

khi nỗi đau cũng không còn chia sẻ được
Hai cách đau cho một nỗi lòng, như chiếc bình vỡ nát trong lò nung – đau một lần rồi thôi., và cũng như chiếc bình men rạn – chẳng gãy vỡ, nhưng mang trong lòng những đường nứt li ti, mỗi ngày một sâu.
Chiếc bình vỡ ngay khi vừa ra lò – mất tất cả chỉ trong khoảnh khắc. Còn chiếc men rạn – vẫn nguyên vẹn hình dáng, nhưng vết nứt thì ở lại mãi. Cả hai đều là số phận của gốm, cũng như người – mỗi chúng ta, đau theo cách đau của riêng mình.
Điều làm day dứt không phải cách đau nào gây tổn thương nhiều hơn, mà chính là: khi không còn hiểu nỗi đau của nhau thì chẳng còn chia sẻ được cho nhau.
Và Bài học nhân sinh
Mỗi người đều có một cách đau riêng: có nỗi đau đến rồi đi như cơn bão, có nỗi đau âm ỉ như giọt nước rơi mãi không ngừng. Nhưng rốt cuộc, chính cách ta đối diện và bước qua mới định nghĩa giá trị của nỗi đau ấy. Nếu biết chấp nhận và buông bỏ, nỗi đau trở thành một phần của sức mạnh nội tâm.
Cho ta Ánh sáng lạc quan
Như chiếc bình men rạn, dù mang vết nứt, vẫn toát ra vẻ đẹp riêng biệt, sâu lắng. Như hoa râm bụt, dẫu bình dị, vẫn rực rỡ bên hàng rào quê nghèo. Cuộc đời, dù có nhiều phen thử thách, vẫn còn chỗ cho những niềm vui nhỏ bé, cho sắc hoa bình dị và cho giấc mơ gốm âm thầm lớn lên.

📌 Ghi chú: Bài viết lấy cảm hứng từ một chiếc bình vẽ hoa cúc lam – hiện còn đang trên đường về shop. Nhưng hơn cả một món gốm, đó là một chiếc gương soi lòng, để anh kể về tuổi thơ, câu chuyện cũ, những nỗi đau cũng như niềm tin vào tương lai.
Nét Gốm Nếp Người
Chạm vào gốm – cũng là chạm vào ký ức.
Gốm đẹp – vì người thương.



























































































