Khi gốm tự tìm về
Có những chiếc bình không cần ta tìm đến.
Chúng tự đi một đoạn đường rất xa, rồi lặng lẽ xuất hiện – như thể đã biết trước nơi mình thuộc về.
Chiếc bình Banko này là một món gốm như vậy.
Không phải chiếc bình hoa mẫu đơn từng vỡ cách đây chưa lâu. Không cố gắng thay thế hay bắt chước. Nó mang hoa diên vỹ – một loài hoa khác. Dáng bình vẫn thô ráp, men vẫn sần sùi như mặt đá núi, nhưng trong cái vẻ mộc mạc ấy, có một ánh dịu sáng trong lòng. Một loại sáng không phát ra ngoài, mà giữ bên trong – giống như người bạn ít lời, nhưng khi ta buồn, chỉ cần họ ngồi đó là đủ.

Là lúc người xưa đã rời đi
Chiếc bình đến vào lúc anh đang gánh trong lòng một nỗi trống vắng, bởi người thương xưa kia đã rời đi, không một lời từ biệt. Trong lúc những yêu thương cũ còn đang lặng thinh chưa lời giải, bình diên vỹ bước vào – không đòi hỏi gì, không khoe sắc, chỉ đứng đó như chén nước mưa giữa hè, như bát cơm lúc đói lòng. Anh chỉ biết nhận – vì lòng mình đã nhận rồi, còn đôi tay chỉ làm theo mà thôi.

gọn vừa, đủ để ở bên mà không lấn át
Khi anh chạm vào và nâng lên, bình chắc tay, hoàn toàn không hời hợt. Cao 27cm, miệng 11, đáy 10, vòng bụng 66cm – gọn vừa, đủ để ở bên mà không lấn át.
Có những người bạn, chỉ gặp một lần đã hiểu lòng nhau.
Có những món gốm, chưa kịp trưng bày đã thành tri kỷ.
Và đôi khi, chỉ cần một chiếc bình như thế, là đủ để xoa dịu những gì đã mất.
không nhắc tới, không phải vì đã quên…

Nhưng rồi, khi lòng bắt đầu dịu lại, anh chợt nhận ra một điều:
Sự an ủi không có nghĩa là lãng quên.
Chiếc bình đến để lấp vào khoảng trống hiện tại – không phải để thay thế một người đã từng. Người ấy – dù không còn hiện diện – vẫn ở đó, không mờ đi, không nhạt phai, như một vệt sáng cố định trong ký ức.
Có người hỏi:
“Đã bao lâu rồi anh chưa nhắc đến người xưa?”
Anh cười – không trả lời. Vì anh biết, người ta không nhắc tới, không có nghĩa là đã quên.
Gốm đôi khi cũng như lòng người – không cần nguyên vẹn, chỉ cần còn giữ được tinh thần ban đầu. Và với anh, điều đó đã là đủ để tiếp tục giữ gìn.
Nét Gốm Nếp Người
Chạm vào gốm – cũng là chạm vào ký ức.
Gốm đẹp – vì người thương.

























