CHIÊC BÌNH LƯU GIỮ MÙA XUÂN TRONG SẮC CHIỀU TÍM THẪM

CHIẾC BÌNH GIỮ MÙA XUÂN

Có những món đồ không gọi là cổ vật. Cũng không mang dấu ấn một nghệ nhân tên tuổi. Nhưng chúng có hồn. Hồn ấy được kết tinh từ men, từ lửa, từ tay người và từ một thời khắc chín muồi của mùa xuân đất Nhật.

Chiếc bình gốm dáng tròn lặng lẽ này mang trên mình một đoá hoa đào vàng – loài hoa của khởi đầu, của hy vọng. Cành tre nhỏ lẫn trong bố cục, chim sẻ đang sà xuống. Không ồn ào. Không lộng lẫy. Mà đầy tiết chế và thiền vị.

Lớp men đỏ sẫm óng ánh như bầu trời đêm thoảng qua ánh sao. Không triện, không tên. Nhưng như một người bình dị giữa đời, sống không màng ghi danh, chỉ mong giữ lại trong ai đó một phút lặng lòng.

Với “Nét Gốm Nếp Người”, mỗi chiếc bình là một mảnh ký ức. Và ký ức thì đâu cần đóng dấu, chỉ cần được ai đó gìn giữ bằng trái tim.

THE VASE THAT HOLDS SPRING

Net Gom Nep Nguoi

There are objects that do not claim to be antiques. They bear no famous signatures, nor come with grand provenance. Yet somehow, they possess a soul. A soul kindled by glaze, by fire, by the artisan’s hand – and by a season ripened into spring.

This rounded Japanese ceramic vase carries a golden cherry blossom on its surface – the flower of beginnings and hope. Among the branches, a sparrow perches quietly, bamboo leaves gently unfurl. It is a scene of harmony, restraint, and Zen-like calm.

The plum-hued glaze, deep and luminous, resembles a night sky kissed by hidden stars. There is no mark beneath the base, no name carved. But like a humble soul in life, it needs no recognition – it simply asks to be remembered. At Net Gốm Nếp Người, each ceramic piece is a vessel of memory. And memories do not need stamps – only someone who cherishes them with heart.

CHẠM VÀO GỐM HAY CHẠM VÀO KÝ ỨC – ĐỂ LẮNG LÒNG NGHE BÌNH KỂ CHUYỆN XƯA

Chiếc bình gốm kể chuyện – Đoàn rước và núi Phú Sĩ trên đất men Kutani

Trong thế giới của gốm Nhật, nếu dòng Kutani Bách Hoa được yêu mến bởi vẻ đẹp rực rỡ và phóng khoáng của hoa cỏ vẽ tay, thì dòng Kutani vẽ tranh kể chuyện lại chạm vào một chiều sâu khác – chiều sâu của lịch sử, của lòng biết ơn, và của triết lý sống phương Đông.

Chiếc bình Kutani này, thay vì những cụm mẫu đơn, cúc, mẫu hoa ngũ sắc đan xen như thường thấy ở Bách Hoa, bình lại khoác lên mình một bức tranh hoành tráng: đoàn rước hoàng gia Nhật Bản thời Edo, với ngựa, lọng, nhạc khí và rừng người trong sắc phục truyền thống. Các nhân vật không chỉ là hình vẽ – họ như bước ra từ sử sách, sống động và trang nghiêm. Ở mặt sau bình, núi Phú Sĩ hiện lên thanh tịnh giữa nền trời men ngà rạn cổ, tạo thế cân bằng tĩnh – động, uy nghi – bình yên.

Nhìn kỹ, mọi nét vẽ đều được lên màu nhiều lớp, đường viền dát vàng ánh lên dưới ánh sáng – điều này chỉ có ở dòng Kutani cao cấp, do những nghệ nhân thực hiện bằng tay trong thời gian dài. Đáy bình có triện mộc đỏ – chữ ký của người thợ – và hộp gỗ đi kèm có thủ bút, chứng nhận đây là hàng sưu tầm.


Trong triết học phương Đông, có một câu nói quen thuộc: “uống nước nhớ nguồn”. Nhưng chiếc bình này không chỉ nhắc nhớ – nó kể rõ từng dòng suối nguồn.

Đoàn rước ấy là biểu tượng cho những bậc tiền nhân, những người đi trước đã đổ mồ hôi, thậm chí máu xương, để giữ gìn đạo lý và văn hóa. Núi Phú Sĩ ở mặt sau – vững chãi, lặng thinh – là hình ảnh của tổ tiên, gốc rễ, đất mẹ. Một bên là những người đi giữa phồn hoa – một bên là núi thiêng, gợi nhớ rằng: mọi thành tựu hôm nay đều bắt nguồn từ quá khứ.

Triết lý nhân – quả trong Phật giáo và Nho học không nằm trong giáo điều – mà nằm trong từng hành động biết ơn, trong cách ta gìn giữ quá khứ và nâng niu hiện tại. Chiếc bình này không chỉ để ngắm, mà để chiêm nghiệm: nếu hôm nay ta sống thanh sạch, có hiếu với quá khứ, thì tương lai sẽ trả lại điều tốt lành.


Trong thời đại hiện nay, khi mọi thứ trở nên nhanh chóng và tiện lợi, thì những tác phẩm như chiếc bình này giống như một chiếc neo – giữ người xem lại, nhắc họ sống chậm hơn, biết ơn nhiều hơn. Giá trị của nó không chỉ nằm ở họa tiết cầu kỳ hay chất liệu quý – mà là ý nghĩa nhân văn, thông điệp đời sống nó gửi gắm.

Kutani kể chuyện không phải để khoe, mà để nhớ. Để sống biết ơn và để hướng thiện.


Bình gốm Kutani – cao 24cm, miệng 14cm, đáy 13cm, chu vi thân 75cm. Vẽ tay hoàn toàn, nhũ vàng, hộp gỗ có thủ bút. Giá sưu tầm: 18.500.000 VNĐ.

CHIẾC BÌNH ĐƯỢC CHẾ TÁC NĂM 1987, NHỮNG NĂM THÁNG THANH XUÂN CỦA THẾ HỆ CHÚNG TÔI

Chiếc bình sứ này được chế tác năm 1987.
Đó là một năm lặng lẽ trong lịch sử – không quá ồn ào, nhưng lại là giao điểm của nhiều khởi đầu âm thầm. Năm đó, thế hệ 8x vừa chào đời, còn những đứa trẻ 9x vẫn còn nằm trong bụng mẹ. Thế nhưng, bình gốm thì đã ra đời, đứng lặng như một người chứng của thời gian.

Tên chiếc bình là “Lời mời đến Kiyosato” – một vùng quê thanh bình ở Nhật, nơi những vườn hoa dại nở tự nhiên không cần sắp đặt. Nghệ nhân không cố vẽ gì thật kêu, chỉ đơn giản là vài cánh bướm, một nhành hoa tím và tiếng chim non ríu rít. Nhưng chính cái “giản dị tuyệt đối” ấy lại làm ta rung động.

Bởi nó giống với cách mà thế hệ 8x, 9x đã lớn lên – giữa những ngày không có mạng xã hội, nhưng đầy ắp lý tưởng. Tuổi trẻ khi đó mê đọc sách giấy, viết nhật ký, dán tranh thần tượng, mơ mộng đi du học hoặc trở thành bác sĩ, kỹ sư… Họ sống thật, yêu thật và tin rằng nỗ lực rồi sẽ được đền đáp.

Chiếc bình mang hình dáng một người phụ nữ gọn ghẽ, dịu dàng, cong ở bụng, kín nơi miệng. Đó là hình hài của mẹ, của chị, của những cô gái ngày ấy – người đã dạy ta cách giữ lòng ngay cả khi cuộc sống đổi dời. Và hoa lá chim muông trên thân bình, phải chăng cũng là hoài bão của tuổi đôi mươi – mỏng manh nhưng tha thiết?

Gốm không biết nói. Nhưng đứng trước chiếc bình này, tôi nghe vang lên một tiếng gọi:
“Hãy sống đẹp như cánh hoa – đúng mùa thì nở, đúng gió thì bay.”

> “Chạm vào gốm hay chạm vào ký ức – để lắng lòng nghe bình kể chuyện xưa.”— Nét Gốm Nếp Người _ Gốm đẹp vì Người thương

CHIẾC BÌNH KHÔNG TÊN VÀ GIẤC MƠ VỀ ĐÔI BÀN TAY

Trong một góc lặng lẽ phía sau kệ gỗ sậm màu, có một chiếc bình gốm không tên.
Không triện. Không hoạ tiết. Không bóng bẩy.
Chỉ là dáng dấp thon gầy, men nâu nhạt, với vài vết rạn đã ngả màu theo thời gian.
Tôi không biết ai đã làm ra chiếc bình ấy.
Không có dòng lịch sử nào để kể.
Không có tên nghệ nhân, không thương hiệu, không huyền thoại.
Nhưng tôi biết một điều: đã có một bàn tay người chạm vào nó với tất cả sự tôn trọng.
Phải là một người rất kiệm lời, mới để mặc chiếc bình trần trụi như thế.
Không hoa lá cành, không dát vàng dát bạc.
Chỉ để đất là đất.
Và lửa là lửa.
Chiếc bình như một người trầm lặng trong thế giới ồn ào –
nó không mời gọi ánh mắt,
nhưng khi ai đó đủ kiên nhẫn để nhìn sâu,
thì sẽ thấy ở nơi cổ bình một nếp gấp rất khẽ –
giống như một cái thở dài còn vương lại trong đất.
Nhiều người đến tiệm tôi hỏi:
— Cái bình này dùng để cắm gì?
Tôi chỉ cười:
— Dùng để giữ im lặng.
Đôi lúc, những món gốm đẹp không phải vì chúng có giá trị cao.
Mà vì chúng không cần gì để chứng minh bản thân.
Chúng chỉ là một hiện thân của một tấm lòng.
Tôi vẫn để chiếc bình đó ở vị trí cũ.
Không bảng tên.
Không giá bán.
Nó ở đó như một bài thơ không lời.
Và mỗi lần nhìn vào, tôi lại tự hỏi:
Đôi bàn tay nào đã từng đặt trọn giấc mơ của mình vào đất sét…
rồi âm thầm để nó lại giữa cuộc đời,
không cần ai nhớ đến tên