Chiếc bình mộc mạc này tựa như một người trầm lặng đứng giữa ruộng đồng chiều muộn. Không phô trương, không cầu kỳ, chiếc bình mộc mạc men vàng nhạt, thân khắc lá mềm như gió, vai tròn như trời chiều vừa thở dài. Không cần nói nhiều, nó đã kể chuyện bằng sự im lặng của đất.-

Có những món gốm không phải để cắm hoa, cũng chẳng phải để trưng chốn cao sang.
Chúng sinh ra để đứng lặng giữa đời – như một người bạn cũ, không lên tiếng nhưng luôn có mặt.
Chiếc bình này, không men bóng, không họa tiết sắc sảo, không màu men lộng lẫy.
Chỉ là một màu vàng như đất vừa khô mặt sau cơn mưa.
Chỉ là những nét khắc như lúa lên đòng – nhẹ mà bền.
Chỉ là miệng men đen tuyền như giếng cổ – sâu và lặng.
Nhưng chính sự “chỉ là” đó, lại khiến chiếc bình trở thành một đoạn ký ức bằng đất.
Nó khiến ta nhớ đến mẹ – người không bao giờ phô diễn, nhưng từng đường kim, mũi chỉ, từng lon gạo, từng ánh mắt… đều đầy ắp thương yêu.
Nó khiến ta nhớ cánh đồng mùa gặt – nơi tiếng cười còn vương trong rơm, và mùi nếp chín như men ủ trong lòng gió.
Và nó cũng nhắc ta nhớ rằng:
Đất có thể không nói gì, nhưng đất luôn lắng nghe.



