Bình gốm hạc – trăng – hoa: lời thì thầm của đêm Nhật

Có những chiếc bình không rực rỡ, không cầu kỳ, nhưng chỉ cần nhìn lâu một chút, lòng ta sẽ lắng lại.
Chiếc bình này là một khúc nhạc trầm – được vẽ bằng gốm, bằng hạc, bằng trăng, bằng hoa.

Một vầng trăng – hai cánh hạc

Trên thân bình, hai con hạc sải cánh bay qua ánh trăng tròn – hình ảnh đơn sơ nhưng lại chạm đến tầng sâu nhất của cảm xúc. Trong văn hóa Nhật Bản, hạc là biểu tượng của trường thọ, lòng chung thủy và thanh cao, còn trăng là biểu tượng của sự viên mãn, ánh sáng nội tâm và nỗi nhớ xa xăm.

Một bên là trời, một bên là đất. Hạc bay giữa trăng, như người giữ cho mình một tâm hồn trong trẻo giữa thế gian nhiều biến động.

Bên dưới là hoa – không cần khoe sắc

Không phải hoa nở rộ, cũng chẳng phải hoa lộng lẫy. Chỉ là vài nhành hoa dại, vẽ khẽ dưới nền men nâu. Nhưng chính sự nhún nhường ấy lại làm cho bình trở nên tĩnh. Tĩnh để ngẫm. Tĩnh để thương.

Ở Nhật, những hình ảnh như vậy không chỉ để ngắm – mà để sống. Sống nhẹ, sống sâu, sống đủ.

Chiếc bình – một tâm cảnh

Chiếc bình này không cần đứng giữa phòng khách sang trọng. Nó có thể ngồi bên kệ gỗ, giữa ánh đèn dịu, hoặc dưới hiên nhà, cạnh một tách trà nóng. Bởi bản thân nó đã là một bài haiku bằng gốm.

Bình Kutani Bách Hoa – Hạc và Trăng
Kích thước: Cao 20cm – Miệng 8cm – Đáy 11cm – Chu vi thân 70cm
dành cho người hữu duyên
“Không phải bình gốm nào cũng biết nói.
Nhưng những chiếc bình như thế này,
nói bằng sự im lặng.”

Nét Gốm Nếp Người- Gốm đẹp vì Người thương

Khi Gốm Biết Cảm – Cảm xúc qua từng lớp đất nung

Khi Gốm Biết Cảm – Cảm xúc trong từng lớp đất nung
Không phải chỉ con người mới biết vui buồn.
Đất – khi qua tay người nghệ nhân – cũng có thể khóc. Cũng có thể mỉm cười.
Một chiếc bình không nói.
Nhưng ta lại nhìn vào đó mà thấy được sự trầm lặng.
Một chiếc chén không thở.
Nhưng đặt trong lòng tay, lại như có gì đó đang run nhẹ vì nhớ.
Gốm – không chỉ là hình thể. Gốm là cảm xúc.
Có những chiếc bình khiến ta thấy lòng rộn ràng – như chiếc bình Bách Hoa Kutani, phủ kín hoa bằng màu sắc, đường nét và ánh vàng lấp lánh.
Nó mang niềm vui – sự đầy đặn – vẻ sống động như vườn xuân nở rộ.
Có những cặp ghế đôn Biên Hòa vẽ tay, không quá cầu kỳ nhưng thanh nhã.
Chúng cho ta cảm giác gắn bó – gần gũi – như bạn cũ từ lâu không gặp.
Rồi lại có những chiếc bình men nâu, khắc chìm từng cánh hoa bằng lưỡi dao nhỏ, như cặp bình hoa cúc của cố nghệ nhân Vũ Thắng.
Chúng không rực rỡ. Nhưng lại gợi nhớ.
Gợi cái sâu, cái bền, cái lặng lẽ mà đời người ai rồi cũng sẽ cần tìm tới.
Gốm biết lắng. Gốm biết nhớ. Gốm biết yêu.
Một chiếc bình trắng ngà, đứng lặng bên cửa sổ, có thể làm ta nhớ về người mẹ từng ủ ấm chè xanh trong hũ gốm cũ.
Một bộ bát cổ men rạn, ăn mòn theo thời gian, có thể khiến người đàn ông trẻ nghĩ về tuổi thơ và những bữa cơm không trọn vẹn.
Gốm không nói. Nhưng gốm hiểu.
Gốm hiểu lòng người – và người, một khi chạm được đúng món gốm dành cho mình, sẽ chẳng thể nào quên.
Vì sao ta mê gốm? Có thể không phải vì nó đẹp. Mà vì nó… giống như ta vậy.
Cũng từng bị nhồi nặn, từng đi qua lửa, từng mang vết nứt.
Nhưng vẫn đứng đó – tròn đầy – bình thản.
Biết lặng. Biết lưu giữ. Biết dịu dàng.
Biết yêu – bằng sự im lặng của đất.

Những đóa cúc khắc vào đất – Gốm Việt và hành trình điềm tĩnh

Trong thế giới gốm, không phải chỉ những gì rực rỡ mới khiến người ta dừng lại ngắm nhìn.
Có những chiếc bình chọn cho mình vẻ trầm mặc. Không dát vàng. Không khoe sắc.
Chỉ âm thầm khắc lên mình những cánh hoa mảnh mai – như lời nhắn gửi từ bàn tay nghệ nhân đến mảnh đất nung lên từ lửa.

Hai chiếc bình – hai hình thể, một linh hồn

Một cao dáng cổ, một thấp dáng tròn.
Cả hai đều mang lớp men nâu đất cháy đặc trưng, ánh nhẹ trong nắng sớm.
Trên thân, hoa cúc khắc chìm phủ kín – như một khu vườn mùa thu được giữ lại trong gốm.

Không phải vẽ tay, không phải in họa.
Những đường nét ấy được khắc trực tiếp vào da gốm còn mềm, sau đó phủ men và nung.
Chỉ có người từng sống lâu với đất mới làm được thứ “mộc mà sâu” như vậy.


Tác phẩm của cố nghệ nhân Vũ Thắng

Tên ông còn đó, rõ nét dưới đáy bình.
Như thể ông để lại lời chào, chứ không phải chữ ký.
Gốm ông làm không cần phô trương. Nhưng có mặt là thấy tĩnh, là thấy yên.


Một nhành hoa không rực rỡ – nhưng sống lâu trong lòng người

Trong khi các dòng Bách Hoa rực rỡ của Nhật hay Biên Hòa chọn cách vẽ nên muôn hoa bằng màu sắc, thì ở đây, hoa nằm sâu trong men – hòa vào đất – thấm vào dáng.
Vẫn là gốm có hoa phủ kín. Nhưng không phải để gây ấn tượng thị giác, mà để chạm vào cảm xúc.


Gốm đẹp – không phải vì nó nói lớn. Mà vì nó đủ sâu để người lặng nhìn.
Cặp bình này, tôi tin là như vậy.

Chạm vào gốm hay chạm vào ký ức

Để lắng lòng nghe bình kể chuyện xưa

Nét Gốm Nếp Người

Gốm đẹp vì Người thương

Cặp ghế đôn Bách Hoa – Hành trình của đôi bình biết đứng dậy

Trong muôn vàn dáng gốm, có những món đồ vừa bình dị, vừa đầy thi vị.
Cặp ghế đôn Bách Hoa Biên Hòa là một trong những món như thế — không phải là bình để cắm hoa, không phải là chậu để trồng cây, mà là những chiếc “bình có chân”, đứng lên giữa gian nhà, như thể tự thân kể chuyện.

Từ xưởng Biên Hòa đến miền Bắc – rồi trở về Mỹ Tho

Hai chiếc ghế đôn được chế tác tại một xưởng gốm thủ công ở Biên Hòa — nơi từng là cái nôi của dòng gốm mỹ thuật miền Nam Việt Nam. Sau đó, hãng sản xuất di dời ra tận miền Bắc, mang theo kỹ thuật, nguyên liệu và cả tinh thần phương Nam ra đất Bắc.

Thật tình cờ, khi tôi mua được cặp ghế này, chúng lại “đi ngược” chuyến hành trình ấy, trở về miền Tây — đặt chân đến Mỹ Tho và an trú trong căn nhà đầy ánh sáng buổi sớm.
Một hành trình xuyên Việt không ngờ, như thể gốm cũng có số phận, cũng biết bôn ba rồi tìm về nơi dừng chân phù hợp nhất.


Ký ức nằm trong từng cánh hoa

Cặp ghế cao 47cm, đường kính mặt và đáy cùng 28cm, tạo nên một khối gọn gàng và thanh thoát.
Bề mặt phủ kín hoa — không phải hoa in, không phải hoa ép — mà là hoa vẽ tay, qua men, qua lửa.
Mỗi cánh hoa như một đoạn ký ức, một khoảnh khắc được lưu giữ, chồng lớp lên nhau như ký ức trong lòng người.

Lớp nhũ vàng điểm lên các cánh hoa như lời chúc lành. Ngồi lên, không chỉ là ngồi, mà là ngồi giữa mùa hoa nở.


“Một chiếc bình biết đứng dậy”

Gọi là ghế đôn – nhưng trong mắt người yêu gốm, chúng là những chiếc bình biết đứng dậy.
Không khép mình trong tủ kính, không nép mình ở góc trưng bày, mà đứng giữa nhà – hiện diện như một phần của đời sống.
Có thể đặt trà, có thể đặt sách, cũng có thể không đặt gì cả – chỉ để hoa nở mãi trên gốm.


Gốm – và người – đều cần hành trình để trở về đúng chỗ mình thuộc về.

Cặp ghế đôn ấy, cũng như bao mảnh đời, đã đi qua nhiều vùng đất, mới tìm được một nơi để “đứng yên”.
Ở đó, gốm không chỉ là đồ vật — mà là ký ức, là cảm xúc, là một phần của “nếp người”.

Chạm vào gốm hay chạm vào ký ức – Lắng nghe lòng thủ thỉ kể chuyện xưa

Nét Gốm Nếp Người
Gốm đẹp vì Người thương

GOM CẢ VƯỜN HOA VÀO CHO BÌNH

Kutani – Khu vườn trong lòng bình

Có những món gốm không chỉ dùng để trưng bày. Chúng đến với ta như một cuộc hội ngộ – âm thầm nhưng sâu sắc. Chiếc bình Bách Hoa dòng Kutani này là một cuộc gặp như vậy.

Anh không nhớ rõ mình đã cầm nó lên lần đầu trong tâm trạng nào – chỉ biết rằng khi nhìn thấy lớp men sáng phủ kín hoa, lòng anh chợt lặng. Một cảm giác thân quen, như gặp lại một điều đẹp đẽ đã ngủ quên trong ký ức.

Câu chuyện của chiếc bình

Đây là bình gốm Nhật thuộc dòng Kutani Bách Hoa, cao 34cm – dáng tròn đầy, phần thân phủ kín các loài hoa: cúc, mẫu đơn, mao lương, thược dược… vẽ tay và dát vàng tỉ mỉ. Nét vẽ không phô trương, nhưng lại mang cảm giác rất sống động – như đang chuyển động theo ánh sáng.

Dưới lớp men là cả một triết lý sống: nhẹ nhàng, đủ đầy, và giàu sắc độ nội tâm. Mỗi bông hoa là một nhịp thời gian, mỗi nét cọ là một khoảnh khắc mà người nghệ nhân đã chắt lọc từ thiên nhiên và ký ức.

Bách Hoa – vì đời không chỉ có một mùa đẹp

Người Nhật không chọn chỉ một loài hoa. Họ kết hợp nhiều loài, từ trầm mặc đến rực rỡ, như cách con người sống qua nhiều cung bậc cảm xúc. Chiếc bình này, vì thế, không chỉ là đẹp – mà còn rất người.

Nó dạy ta về sự hài hòa trong đa dạng. Về cách nhiều mảnh ghép nhỏ – nếu đủ tinh tế – có thể trở thành một tổng thể diệu kỳ. Và đôi khi, chính những thứ “không trống chỗ nào” lại khiến tâm trí ta được lấp đầy bình yên.

Chạm vào gốm hay chạm vào ký ức Để lắng lòng nghe bình kể chuyện xưa Nét Gốm Nếp Người Gốm đẹp vì Người thương.

GỐM HƯƠNG CANH _ THÔ MỘC MÀ TINH HOA

Gốm Hương Canh – Thô mộc mà tinh hoa

Nếu gốm Bát Tràng là vẻ đẹp tinh xảo, gốm Chu Đậu mang dáng dấp vương giả, thì gốm Hương Canh (Vĩnh Phúc) lại là hiện thân của vẻ đẹp thô mộc, chắc nịch và lặng lẽ – như chính những con người vùng trung du Bắc Bộ, ít lời nhưng sâu sắc.

Đất và người nung nên gốmGốm Hương Canh nổi danh không chỉ vì kỹ thuật mà còn vì chất đất đặc biệt: đất sét mịn, dẻo, ít tạp, giàu khoáng – khi nung lên cho ra sắc nâu óng ánh như mật mía, bền bỉ, gõ vang như chuông đồng.

Nghệ nhân không dùng men, không tô vẽ, chỉ nhờ ngọn lửa và thời gian để gốm lên màu tự nhiên – gọi là “gốm sống”.

Vẻ đẹp của công năng

Gốm Hương Canh sinh ra để phục vụ đời sống: chum, vại, nồi, ấm, lọ… không cầu kỳ nhưng bền chắc, chịu nhiệt, giữ nước mát. Nét đặc biệt là miệng dày – thân nở – đáy thon, thiết kế rất “có lý” theo kiểu người xưa: dễ cầm, khó đổ, và tiện dụng.

Ngày nay, những món gốm ấy đã dần rút lui khỏi đời sống thường nhật, nhưng vẫn âm thầm hiện diện trong ký ức của nhiều thế hệ.T

ừ làng ra phố

Trong làn sóng hồi sinh giá trị thủ công, gốm Hương Canh trở thành niềm cảm hứng mới của giới thiết kế nội thất, kiến trúc và mỹ thuật ứng dụng. Không cần tô điểm, chính cái thô ráp và mộc mạc lại làm nên vẻ đẹp riêng biệt – như một lời nhắc nhở:> Chân thật, bao giờ cũng có sức sống lâu bền.—

“Nét Gốm Nếp Người” cũng lưu giữ một số bình Hương Canh – không hẳn để bán, mà để ai đó nhìn thấy, chạm vào, rồi lặng thầm nhớ về một miền ký ức đã từng rất đỗi quen thuộc.> Có những chiếc bình không dùng để cắm hoa,mà để giữ hộ lòng người một khoảng lặng đã qua.

NGƯỜI KỂ CHUYỆN BẰNG GỐM

Có người vẽ bằng màu, có người viết bằng chữ.
Còn anh – kể chuyện bằng gốm.

Sinh ra và lớn lên giữa miền đất phù sa , anh mang trong mình nếp sống mộc mạc nhưng sâu lắng. Trải qua bao biến thiên của cuộc đời, cuối cùng, anh dừng lại bên những chiếc bình – để lắng nghe, để thấu hiểu, và để bắt đầu một cuộc đối thoại mới: cuộc đối thoại giữa đất và người.

Với anh, gốm không chỉ là món đồ trang trí. Gốm là ký ức nung qua lửa, là sự nhẫn nại của thời gian, là vẻ đẹp của những điều chưa hoàn hảo. Gốm mang dáng hình của người thương, chất chứa cả trầm tích tâm hồn. Từng món gốm anh chọn đều như có linh hồn – vì chúng được anh yêu, được anh thấu hiểu, và được anh gửi gắm tình cảm thật thà nhất.

Trang web Nét Gốm Nếp Người là nơi anh vun vén niềm đam mê ấy, để sẻ chia cùng những ai biết trân quý vẻ đẹp lặng thầm, giản dị mà sâu sắc.

Có thể anh không làm ra những món gốm,
nhưng anh là người giữ hộ cho chúng một chỗ đứng xứng đáng –
trong lòng người thương.

GỐM VIỆT – HỒN ĐẤT, DÁNG NGƯỜI

Gốm Việt – Hồn Đất, Dáng Người qua các thời kỳ

Trên mảnh đất hình chữ S, nơi lửa và đất quyện hòa theo thời gian, nghề gốm Việt đã âm thầm viết nên một bản trường ca văn hóa. Không ồn ào, không rực rỡ, nhưng đủ để ai từng chạm vào một chiếc bình gốm Việt cũng cảm nhận được: có một linh hồn ẩn sâu trong từng vết men, từng nét khắc.

Từ buổi hồng hoang

Ngược về thời tiền sử, những mảnh gốm Phùng Nguyên, Đồng Đậu, Gò Mun, Đông Sơn… là những chứng tích đầu tiên của bàn tay con người Việt cổ nặn đất thành hình, nhóm lửa thành men. Hoa văn khắc vạch, in hình đơn sơ mà sống động, chất liệu thô mộc nhưng mang trong nó cả hơi thở sinh tồn của một dân tộc mới hình thành.

Thăng hoa cùng các triều đại

Thời Lý – Trần là đỉnh cao đầu tiên của gốm Việt, với các dòng men ngọc, men trắng, men nâu, men hoa lam tinh xảo. Những chiếc bình gốm thời này thường nhẹ tay, dáng thanh, hoa văn như thơ họa. Sang thời Lê và Nguyễn, gốm Việt tiếp tục phát triển, hấp thụ tinh hoa Trung Hoa và phương Tây, hình thành nên các dòng gốm có phong cách riêng như Chu Đậu, Bát Tràng, và sau này là Biên Hòa.

Gốm dân gian – Gốm của đời sống

Nếu gốm cung đình là vẻ đẹp uy nghi, thì gốm dân gian là vẻ đẹp của tình thân, của đời sống thường nhật. Những chiếc nồi đất, chum sành, bình vôi, lọ hoa… từng in dấu trong ký ức của bao thế hệ người Việt. Nơi làng quê, âm thanh “lục cục” của lò nung gốm vẫn là bản nhạc nền quen thuộc cho cả tuổi thơ.

Ngày nay – gốm vẫn sống

Trải qua bao biến động, gốm Việt vẫn tồn tại và vươn lên. Những nghệ nhân như thổi hồn vào đất, gìn giữ làng nghề, sáng tạo mẫu mã mới, tái hiện ký ức cũ trong hình hài hiện đại. Gốm Việt giờ đây không chỉ là vật dụng – mà là một phần của mỹ học, của bản sắc, của hoài niệm.


“Nét Gốm Nếp Người” cũng là một lát cắt trong dòng chảy ấy – nơi những chiếc bình không chỉ được làm ra để bán, mà còn để kể lại một câu chuyện.
Một câu chuyện của đất, của người, của thương yêu và trân quý.

Chạm vào gốm, hay chạm vào ký ức?
Để lắng lòng nghe bình kể chuyện xưa…

Nét Gốm Nếp Người