KHI BÌNH CÓ HOA – GỐM NỞ THÊM LẦN NỮA

Có bao giờ ta đứng trước một chiếc bình gốm cắm hoa mà thấy lòng mình chùng xuống?

Không phải vì vẻ đẹp choáng ngợp, cũng không vì hoài niệm rõ ràng nào hiện về. Mà chỉ đơn giản là: tim ta lặng đi một nhịp.
Như thể trong thoáng chốc, ta vừa chứng kiến một điều gì đó rất yên, rất đẹp, và rất người.

Tôi vẫn tin rằng gốm là vật thể gần gũi nhất với con người – bởi nó mang hình dáng của đất đã qua lửa, và chất lặng của thời gian đã qua tay người. Một chiếc bình đứng đó – không màu mè, không cố tình thu hút – nhưng lại khiến không gian quanh nó như dịu lại.

Gốm là sự im lặng có hình.
Nó không nói, không khoe, không đòi hỏi. Nó chỉ hiện diện. Nhưng cái hiện diện ấy lại đủ khiến người ta dừng bước, dừng nghĩ, dừng thở vội.

Một buổi sáng nọ, tôi thử cắm vài nhành hoa thật vào chiếc bình gốm đen khắc cành mai của mình. Không chủ đích nghệ thuật gì. Chỉ là thấy có vài cành hoa mai nở muộn, trắng trong, mảnh mai, nằm im lìm bên cửa sổ.

Tôi cắm vào.
Và lặng đi.

Chiếc bình bỗng đổi khí sắc.
Không phải vì hoa làm nó đẹp hơn. Mà là vì hoa đánh thức điều đang ngủ quên trong gốm.

Giống như có người vốn sống rất điềm tĩnh, trầm mặc. Nhưng một khi họ được ai đó thương, được ai đó đặt tay lên vai và nói: “Mình quý bạn lắm” – thì ánh mắt họ sáng lên, bờ môi họ mềm lại.
Họ không thay đổi, họ chỉ là đang đẹp hơn.

Cắm một cành hoa vào bình cũng giống như thổi một hơi thở nhẹ vào đất nung. Không làm biến dạng cái thân gốm, nhưng khiến nó có một chức năng sống mới.

Bình và hoa, vì thế, giống như hình và hồn của một con người.
Khi hài hòa, chúng không ai lấn át ai. Chúng cùng nhau làm nên sự hoàn hảo. Gốm đứng vững, hoa nghiêng mình. Gốm ôm lấy, hoa tỏa hương. Gốm trầm mặc, hoa nhẹ rung.

Nghệ thuật sống: biết “cắm hoa vào bình”

Tôi nghĩ đôi khi đời sống cũng giống như những chiếc bình gốm. Chúng ta ai cũng có cái “vỏ” đã thành hình – có quá khứ, có cá tính, có giới hạn, có những lớp men rạn không thể sửa chữa.

Nhưng ai bảo rằng một chiếc bình chỉ nên đứng để trống?
Ai bảo rằng mình phải mãi im lặng, nếu đã quen sống cô độc?

Hãy thử cắm một cành hoa vào đời mình.
Có thể là một sở thích mới. Một lần tha thứ. Một cái nắm tay. Một tách trà uống chậm. Một ánh mắt nhìn ai đó bằng lòng trân trọng.
Và rồi ta sẽ thấy:

Vì gốm không chỉ để trưng. Gốm là để sống cùng.

Bình gốm không sinh ra để được ngắm một mình. Nó sinh ra để đứng trong đời sống, để chứa nước, để cắm hoa, để đi cùng người qua năm tháng. Nó mang phần linh hồn của người tạo ra nó, và cũng thấm dần hồn người sống cạnh nó.

Cắm hoa vào gốm là một hành vi nhỏ. Nhưng nó cho thấy một sự giao cảm lớn:
giữa đất và người, giữa đẹp và đời, giữa im lặng và yêu thương.

Chiếc bình hình quả trứng là dáng – như thân người.
Men đen nhám là đất – như phần gốc rễ vững vàng.
Cành mai trắng là người thương – là cái đẹp bất ngờ nở ra từ tĩnh lặng.
Tất cả hòa vào nhau trong một khoảnh khắc, làm nên một hình ảnh thiền vị, không cần ồn ào, chỉ cần đúng thời điểm để nở.

Chạm vào gốm hay chạm vào ký ức,
Để lắng lòng nghe bình kể chuyện xưa…

— Nét Gốm Nếp Người —

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *