Khi Gốm Biết Cảm – Cảm xúc trong từng lớp đất nung
Không phải chỉ con người mới biết vui buồn.
Đất – khi qua tay người nghệ nhân – cũng có thể khóc. Cũng có thể mỉm cười.
Một chiếc bình không nói.
Nhưng ta lại nhìn vào đó mà thấy được sự trầm lặng.
Một chiếc chén không thở.
Nhưng đặt trong lòng tay, lại như có gì đó đang run nhẹ vì nhớ.
Gốm – không chỉ là hình thể. Gốm là cảm xúc.
Có những chiếc bình khiến ta thấy lòng rộn ràng – như chiếc bình Bách Hoa Kutani, phủ kín hoa bằng màu sắc, đường nét và ánh vàng lấp lánh.
Nó mang niềm vui – sự đầy đặn – vẻ sống động như vườn xuân nở rộ.
Có những cặp ghế đôn Biên Hòa vẽ tay, không quá cầu kỳ nhưng thanh nhã.
Chúng cho ta cảm giác gắn bó – gần gũi – như bạn cũ từ lâu không gặp.
Rồi lại có những chiếc bình men nâu, khắc chìm từng cánh hoa bằng lưỡi dao nhỏ, như cặp bình hoa cúc của cố nghệ nhân Vũ Thắng.
Chúng không rực rỡ. Nhưng lại gợi nhớ.
Gợi cái sâu, cái bền, cái lặng lẽ mà đời người ai rồi cũng sẽ cần tìm tới.
Gốm biết lắng. Gốm biết nhớ. Gốm biết yêu.
Một chiếc bình trắng ngà, đứng lặng bên cửa sổ, có thể làm ta nhớ về người mẹ từng ủ ấm chè xanh trong hũ gốm cũ.
Một bộ bát cổ men rạn, ăn mòn theo thời gian, có thể khiến người đàn ông trẻ nghĩ về tuổi thơ và những bữa cơm không trọn vẹn.
Gốm không nói. Nhưng gốm hiểu.
Gốm hiểu lòng người – và người, một khi chạm được đúng món gốm dành cho mình, sẽ chẳng thể nào quên.
Vì sao ta mê gốm? Có thể không phải vì nó đẹp. Mà vì nó… giống như ta vậy.
Cũng từng bị nhồi nặn, từng đi qua lửa, từng mang vết nứt.
Nhưng vẫn đứng đó – tròn đầy – bình thản.
Biết lặng. Biết lưu giữ. Biết dịu dàng.
Biết yêu – bằng sự im lặng của đất.


