
Gốm Hương Canh – Thô mộc mà tinh hoa
Nếu gốm Bát Tràng là vẻ đẹp tinh xảo, gốm Chu Đậu mang dáng dấp vương giả, thì gốm Hương Canh (Vĩnh Phúc) lại là hiện thân của vẻ đẹp thô mộc, chắc nịch và lặng lẽ – như chính những con người vùng trung du Bắc Bộ, ít lời nhưng sâu sắc.
Đất và người nung nên gốmGốm Hương Canh nổi danh không chỉ vì kỹ thuật mà còn vì chất đất đặc biệt: đất sét mịn, dẻo, ít tạp, giàu khoáng – khi nung lên cho ra sắc nâu óng ánh như mật mía, bền bỉ, gõ vang như chuông đồng.
Nghệ nhân không dùng men, không tô vẽ, chỉ nhờ ngọn lửa và thời gian để gốm lên màu tự nhiên – gọi là “gốm sống”.
Vẻ đẹp của công năng
Gốm Hương Canh sinh ra để phục vụ đời sống: chum, vại, nồi, ấm, lọ… không cầu kỳ nhưng bền chắc, chịu nhiệt, giữ nước mát. Nét đặc biệt là miệng dày – thân nở – đáy thon, thiết kế rất “có lý” theo kiểu người xưa: dễ cầm, khó đổ, và tiện dụng.
Ngày nay, những món gốm ấy đã dần rút lui khỏi đời sống thường nhật, nhưng vẫn âm thầm hiện diện trong ký ức của nhiều thế hệ.T
ừ làng ra phố
Trong làn sóng hồi sinh giá trị thủ công, gốm Hương Canh trở thành niềm cảm hứng mới của giới thiết kế nội thất, kiến trúc và mỹ thuật ứng dụng. Không cần tô điểm, chính cái thô ráp và mộc mạc lại làm nên vẻ đẹp riêng biệt – như một lời nhắc nhở:> Chân thật, bao giờ cũng có sức sống lâu bền.—
“Nét Gốm Nếp Người” cũng lưu giữ một số bình Hương Canh – không hẳn để bán, mà để ai đó nhìn thấy, chạm vào, rồi lặng thầm nhớ về một miền ký ức đã từng rất đỗi quen thuộc.> Có những chiếc bình không dùng để cắm hoa,mà để giữ hộ lòng người một khoảng lặng đã qua.

